Ảnh Giới

Chương 151: Lĩnh Ngộ năng lực mới



Chương 151: Lĩnh Ngộ năng lực mới

Tuy nhiên hình ảnh hút máu vẫn hiện lên trong đầu tôi.

Bất giác tôi nhớ tới ma cà rồng có thể hấp thụ sinh mệnh đồng thời khả năng khôi phục của nó cũng rất lớn.

Nhưng đây đâu phải là phương tây.

Không hề có ma cà rồng cho tôi tham ngộ.

Tuy nhiên tôi lại nghĩ tới một thứ khác, một thứ nhỏ bé nhưng vẫn tồn tại dù cho hầu hết sinh vật đ·ã c·hết.

Đây không phải là ma thú nhưng cũng là một loài sinh vật đáng sợ.

Đó là loài Đỉa Đất.

Loài này mặc dù khô hạn cả tháng nhưng hễ ở đâu có n·gười c·hết là ở đó chúng có mặt hút máu.

Không những thế nếu chém đôi chúng thì chúng sẽ tách thành hai con.

Tôi lại hồi tưởng về những tiết học sinh học kiếp trước.

Những bài học về tế bào, sinh vật.

Cứ vậy tôi trực tiếp ngồi xuống rơi vào cảnh giới miên man lĩnh ngộ.

Trong đầu tôi bắt đầu hình thành việc phân tách tế bào, biến đổi mỗi tế bào thành một đơn vị độc lập có khả năng hấp thụ.

Mỗi một tế bào đều có khả năng sinh sôi độc lập và hấp thụ năng lực để phân tách.

Tôi đi tới bản nguyên của việc biến hình là phân chia tế bào, biến đổi adn trong từng tế bào theo adn sinh vật mình muốn.

Từ đó hình thành những đặc điểm đặc trưng của sinh vật đó.

Đồng thời thông qua năng lượng bản thân biến những bộ phận đó trở thành một thứ v·ũ k·hí bậc cao.

Cứ như vậy kết hợp với rất nhiều thứ từ khoa học kiếp trước, biến đổi cơ thể của kiếp này, những kiến thức về linh hồn, linh hạch, không gian.

Tôi dùng năng lượng quan sát của bản thân bắt đầu thay đổi từng tế bào.

Mỗi tế bào đều trở chứa đựng một không gian có thể hấp thụ sát thương.

Mỗi tế bào cũng đủ khả năng chứa đựng linh hồn tôi và năng lượng đủ để tái tạo cơ thể.

Với lĩnh ngộ về không gian tôi hi vọng có thể biến bản thân trở thành một cỗ máy hấp thụ.

Về cơ bản thể xác của tôi đã có thể đạt tới khả năng bất diệt.

Chỉ cần một giọt máu tôi cũng có thể tái tạo lại cơ thể.

Linh hồn cũng có thể cư ngụ ở những giọt máu để từ đó không bị phát hiện rồi nhanh chóng t·ẩu t·hoát.

Tế bào cũng có thể tự do biến đổi thành bất kì một hình dạng gì để chạy trốn.



Đây có thể coi là con bài bảo mệnh tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Thậm chí ở cấp độ cao hơn thì thuật phân thân trước đây cũng có thể hoàn thiện, khả năng hồi phục cũng đã không còn mất thời gian.

Tuy nhiên thay đổi toàn bộ tế bào cơ thể nào có đơn giản như vậy.

Mỗi một tế bào để thay đổi và tạo ra liên kết xác định cũng mất vô số thời gian và năng lượng.

Tôi quyết định sẽ phân ra một phần tâm trí biến đổi tế bào từng phút từng giây.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, khi tôi mở mắt ra thì tôi ngớ người.

Hai người Chính Phong và Gia Hân đang khoanh chân ngồi bên cạnh.

Cơ thể họ khô quắt, sắc mặt thì tái xanh.

Có lẽ họ đã lâu không được ăn uống gì.

Tôi vội vã đem thức ăn, nước uống ra chia cho họ.

Họ cũng nhanh chóng ăn uống lấy lại sức lực.

Cũng ngay tại lúc này có một đám tu tiên giả lao tới.

Trông vẻ mặt họ thì chắc cũng đã lâu lắm rồi chưa được ăn uống gì.

Khi thấy chúng tôi có đồ ăn họ không thèm nói một câu mà lao tới c·ướp đoạt.

Tôi phẩy tay một cái họ lập tức bay ra ngoài.

Sau khi bay ra, họ lần nữa phát động công kích về phía chúng tôi.

Tôi liền phát ra một luồng kiếm khí trực tiếp g·iết c·hết họ.

Không phải tôi tàn nhẫn mà thực sự lương thực của tôi mang theo không còn nhiều.

Tôi chỉ có thể hi vọng tìm được một thành trì có thể mua sắm.

Tuy nhiên đa phần các thành trì như vậy đều đã bị chiếm lĩnh.

Những kẻ mạnh mẽ ở đó đều tự lập làm vương.

Đem sức mạnh thực hiện dục vọng mãnh liệt của bản thân.

Kẻ thì chìm đắm trong dục vọng, người thì chìm đắm trong quyền lực.

Nói chung những thành trì còn tồn tại đều không phải nơi an toàn và tốt đẹp ngay cả khi chúng đều có võ giả triển linh trấn thủ.

Mà nói đi cũng phải nói lại.



Đa phần trong số họ đều là phật tử.

Tuy nhiên khi bạo phát xảy ra thì họ còn tồi tệ hơn cả người thường.

Đó là lý do vì sao nhiều người cố gắng đi tới chỗ Linh Quốc là vậy.

Trên đường tôi cũng đã chứng kiến vô số phật tử tự cho mình cao cao tại thượng.

Họ ép buộc người dân làm việc cho họ, xây dựng thành trì, trở thành công cụ cho họ khuếch trương thế lực.

Phải nói lúc này là một thời kì loạn lạc vô cùng.

Người tốt, người hiền lương cũng phải tha hóa để tồn tại.

Mà kẻ tà ác nào cũng có thể cạo đầu tự xưng phật để bắt người khác tuân theo.

Một tháng sau chúng tôi đã tới Linh Quốc.

Đây là tốc độ mà tôi còn thường xuyên phi hành với tốc độ hóa thần cảnh chứ nếu không thì chắc cũng mất vài năm.

Linh Quốc hiện nay do một vị tu tiên mang tên Địa Tạng cầm đầu.

Vị này cho rằng phật pháp hiện tại đã quá xa rời bản nguyên.

Do đó ông quyết định thành lập Linh Quốc nhằm đánh vỡ thứ phật pháp giả tạo và truyền đi cái thứ phật pháp chính tông mà ông học được.

Khi chúng tôi tới nơi thì thành trì nơi đây đã được sửa chữa xong.

Tiếng phật tụng vang vọng khắp thành trì không lớn nhưng nếu chú ý vẫn có thể nghe được.

Nó giống như tiếng gió, tiếng nước du dương trong thiên địa vì vậy không có làm ai phiền lòng.

Trong đó tôi nghe một câu mà rất đúng.

Nó làm tôi thấy vị chủ nhân Linh Quốc này đáng để kết giao.

Câu nói đó là:

" Tham vốn là bản chất của con người, tham thể hiện khao khát của cá nhân, tham chia làm tham vọng, tham lam.

Tham là tốt hay là xấu tùy thuộc vào kết quả.

Một kẻ vì quốc gia, dân tộc mà g·iết người đó là tốt.

Một kẻ vì cá nhân làm hại cả quốc gia, dân tộc đó là xấu."

Những câu nói đầy triết lí như vậy cứ vang vọng mãi.

Nó đánh sâu vào tâm thức của người nghe.

Hay như câu:

"Con người phải có hỏa chí.



Phải có khát khao đạt được cái mới, phải biết sáng tạo.

Mà hỏa chí thì chia làm nhiệt tình và nóng tính.

Phải biết nhẫn đúng lúc chứ không phải đánh mất hỏa chí của bản thân."

Quả đúng như vậy.

Đạo phật dạy ta phải biết nhẫn mà không nói rõ nhẫn khi nào.

Khi con người chỉ biết nhẫn nhịn thì còn đâu sự nhiệt huyết.

Còn đâu tinh thần phát triển, còn đâu tinh thần phân biệt đúng sai.

Con người khi nhìn thấy việc ác, việc xấu thì phải phẫn nộ, phải đấu tranh chứ đâu thể nào nhẫn nhịn.

Chúng tôi đi trong thành mà nhìn thấy sự phồn thịnh giống như trước khi đại chiến xảy ra.

Thậm chí dân thường cũng đã được phân chia đất đai để bắt đầu canh tác.

Quân đội cũng đã bắt đầu tiến hành càn quét ma thú còn sót và mở rộng lãnh thổ.

Người mới tới cũng nhanh chóng được đăng kí thường dân hoặc người tu tiên.

Thường dân khi gia nhập sẽ phải làm việc để nhận lại được lương thực, đất đai trước khi ổn định cuộc sống.

Tu tiên giả thì phải gia nhập q·uân đ·ội.

Tuy nhiên nơi đây lại có luật pháp.

Người tu tiên sẽ không được phép ra tay với dân thường.

Cũng không có sự áp bức tâm lí con người như trước.

Ai có thù cứ báo thù chỉ cần không liên lụy dân thường là được.

Tu tiên giả cũng được lắm giữ thành trì, cai quản bách tính, thỏa mãn dục vọng.

Từ đó sẽ ít chuyện có kẻ ngấm ngầm làm ác.

Nếu làm gì quá đáng lại bị quan lại cao hơn xử lí.

Mọi thứ đều giải quyết bằng thực lực, chỉ cần có thực lực là sẽ nhận được đãi ngộ.

Ví dụ nếu một thành trì có chủ thành làm ác.

Kẻ tiêu diệt chủ thành đó có thể kế thừa quyền hạn thành chủ.

Những việc này đều sẽ có sự điều tra của giá·m s·át giả của quốc gia.

Bình thường họ sẽ không tham gia những việc tranh giành trong thiên hạ nhưng ở cấp độ nguy cơ đến một thành trì thì họ có quyền can thiệp.

Nhờ những quy định thuận theo lòng người này mà càng ngày càng có nhiều tu tiên giả gia nhập Linh Quốc.