Ảnh Giới

Chương 160: Chuột Tinh



Chương 160: Chuột Tinh

Chúng tôi lại đi tới một ngôi chùa nhỏ thì thấy rất nhiều người đang đứng xem.

Chúng tôi lại gần thì thấy một lão già đang quỳ trước mặt vài tên đầu trọc mà cầu xin.

"Cầu xin các vị phật gia làm chủ cho thảo dân."

Một tên sư béo tốt cất lời hỏi..

"Có chuyện gì vậy?"

"Bẩn phật gia.

Mấy tên kia vào nhà của thảo dân để bắt trộm gà.

Khi bị con trai thảo dân phát hiện thì, thì chúng đã ra tay s·át h·ại.

Cầu xin các vị phật gia làm chủ cho thảo dân."

Lão già vừa khóc lóc vừa chỉ vào mấy tên mặt mũi ác độc đang bị dân chúng bắt giữ.

Bên cạnh lão là đứa con đ·ã c·hết.

Tưởng chừng mọi chuyện đã mười mươi thì chỉ nghe một tên sư nói.

"A di đà phật.

Ân oán nên giải không nên kết.

Mau thả các thí chủ kia ra đi."

Lão già nghe vậy thì sửng sốt.

"Tại sao chứ, chúng đã g·iết con trai tôi."

"A di đà phật.

Tất cả là do nghiệp mà con ông phải gánh."

Nghe vậy lão già vẫn không dám tin mà phản bác.

"Chuyện này.

Nhưng chúng con ă·n c·ắp gà của thảo dân."

Chỉ thấy tên sư trọc kia lại tiếp tục thuyết giảng cái thứ giáo lí sai lệch.

"A di đà phật!

Chúng ă·n c·ắp gà là giúp ngươi gánh nghiệp đó.

Ngươi nuôi gà là để ăn thịt.

Như vậy sẽ phải sát sinh, phải tạo nghiệp.

Chúng là đang giúp ngươi gánh.

Kiếp sau ngươi có thể an tâm sống tốt rồi."

Lão già lúc này đã không chịu nổi mà hét ầm lên.



"Làm gì lại có lí đó."

Chỉ nghe một tên phật khác lập tức đứng ra, tiếp tục chặn họng.

"A di đà phật.

Vì sao thí chủ không chịu buôn bỏ chứ.

Đời là bể khổ.

Lùi một bước là trời cao biển rộng.

Ngươi có biết c·hiến t·ranh là vì sao không?

Là do cộng nghiệp đó.

Khi chúng ta sống không tốt thì nghiệp lực sẽ cộng dồn lại rồi hình thành c·hiến t·ranh.

Kể cả ma thú t·ấn c·ông con người chúng ta cũng vậy.

Hàng ngày chúng ta ăn động vật, từ đó sinh ra sát nghiệp rồi sát nghiệp cộng lại.

Ma thú khi đó sẽ g·iết chúng ta để báo thù.

Chỉ cần chúng ta không sát sinh thì ma thú sẽ không t·ấn c·ông chúng ta.

Thí chủ cũng hãy buông bỏ đi.

Người c·hết không thể sống lại.

Chỉ cần thí chủ buông bỏ, ta đảm bảo cuộc sống của mọi người ở đây đều sẽ tốt lên."

Nghe đến đây lão già như thất thần bất lực mà lẩm bẩm.

"Được.

Ta nghe lời phật."

Ngay khi mọi người thả lỏng thì tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi.

Mọi người hoang mang nhìn quanh lại không thấy gì.

Tôi phát thần thức quan sát rồi hô lớn.

"Mọi người cần thận dưới chân."

Ngay lúc này, tiếng thét gào thảm thiết vang lên khắp nơi.

Hàng vạn con chuột đào đất chui ra mà t·ấn c·ông người dân.

Chỉ nghe những tiêng kêu rên, hoảng sợ.

"Cứu, cứu tôi với."

"Phật tổ, cầu xin người cứu lấy chúng sinh"

"Các vị phật gia, cứu ta."

Con heo xuất hiện, nhanh chóng phóng xuất một cái lồng bảo hộ Pháp Chính.

Gia Hân cả cơ thể chìm trong lôi điện điên cuồng lao tới bầy chuột.



Nơi cô ấy đi qua, đám chuột bị sét đánh cháy khét.

Pháp Chính nhìn tôi mà chắp tay.

"Xin thí chủ giúp ta cứu người dân."

Tôi thở dài phát động trường lực.

Lực trường đi tới đâu thì những con chuột bị ép xuống đất nát bét tới đó.

Cơ mà tôi cũng chỉ phát động được trường lực trong vài trăm mét.

Cũng phải tránh trường lực tác động lên người dân nên vẫn còn một ít chuột t·ấn c·ông người dân.

Tưởng chừng ít chuột đó không gây hại gì được cho người dân.

Nhưng tôi đã nhầm, đám dân chúng gầy gò kia, do không được ăn uống đây đủ chất mà đến con chuột cũng không g·iết được.

Rất nhiều chuột nhảy lên người, chui vào quần áo mà bắt đầu cắt xé.

Có người thì bị nó cắn vào động mạch ở cổ mà máu phun ra không ngừng.

Có người bị nó cắn mù đi đôi mắt.

Tiếng kêu thét vang vọng khắp trời.

Nhưng đổi lại, lại là mấy câu nói khiến người ta phát điên.

"Các người không được sát sinh.

Sát sinh là tạo nghiệp."

"Đúng, đừng có g·iết chúng.

Tất cả đều là số mệnh, là nghiệp.

Cơ thể này chỉ là một cái túi da."

Ba tên Đầu trọc phát động cương khí phòng ngự mà không ngừng gào thét về phía các người dân đang đau đớn, vùng vẫy.

Có rất nhiều người dân điên cuồng chạy lại phía các võ giả.

Có người chạy lại phía Pháp Chính.

Hắn cũng chỉ là người thường làm sao mà giúp.

Hắn tận mắt chứng kiến từng người, từng n·gười c·hết trước mắt hắn.

Từng câu phật dạy vang lên không ngừng nhưng đổi lại là cảnh tượng gì đây.

Hắn ngửa mặt mà gào thét.

"Tại sao? Chẳng nhẽ những gì trong kinh dạy là sai hết sao."

Chỉ thấy ói xong câu đó thì hai mắt hắn đổ huyết lệ.

Thấy vậy tôi mới quát.



"Đừng vội nhắm mắt bịt tai.

Phật mà nhắm mắt bịt tai thì ai sẽ độ chúng sinh.

Phật nói không sai, chỉ là có không ít người không ngộ được lại vì mặt mũi cố ý truyền đạt sai.

Khiến người dân hiểu sai.

Sai chồng sai mà thôi."

Nghe vậy Pháp Chính bừng tỉnh.

"Đúng, Phật không sai.

Ta cũng không sai.

Ta phải giúp phật độ chúng sinh.

Ta phải lần nữa giúp người dân hiểu rõ phật lí."

Nói rồi hắn ra hiệu cho con heo mập.

Con heo cũng hiểu ý của hắn.

Trên miệng nó thổi ra rất nhiều bong bóng.

Bong bóng bay lên trên những người dân đang bị chuột t·ấn c·ông, tạo thành một tấm phòng hộ.

Giúp họ tránh khỏi một kiếp.

Rất nhanh tôi và Gia Hân đã tiêu diệt hết đảm chuột còn lại.

Chúng rất yếu nhưng vì số lượng quá đông nên khi kết thúc thì cũng có quá nửa n·gười c·hết.

Còn lại đều b·ị t·hương nhẹ.

Chúng tôi thấy vậy thì thở dài.

"Hài, thật thả khốc!"

Nhưng chưa để chúng tôi nghỉ ngơi thì một con chuột lớn đã xuất hiện.

Con chột này to bằng một con chó với cái miệng đầy răng nhọn.

Hai chân trước có móng vuốt rất dài.

Mắt của nó hiện lên sắc xanh yêu dị.

Nó nhìn chúng tôi rít gào.

"Gào gào"

Sau tiếng rít sắc bén đó thì nó phân thân thành sáu con mà chia ra t·ấn c·ông về phía chúng tôi.

Đồng thời cũng có hàng ngàn con chuột chui khỏi mặt đất mà lao tới t·ấn c·ông người dân.

Gia Hân chủ động đối đầu một con.

Con heo cũng hóa lớn mà t·ấn c·ông một con.

Tôi cũng bị một con cuốn lấy.

Ba con còn lại thì nhắm tới ba tên đầu trọc.

Người dân thấy có nhiều chuột thì nhanh chóng lại gần Pháp Chính.

Có vòng bảo hộ từ con heo lên cũng không có gì đáng ngại.