Ảnh Giới

Chương 167: Vu Vạ



Chương 167: Vu Vạ

Người dân lúc này vô cùng hoang mang.

Họ không ngờ rằng Phật chủ cao cao tại thượng trong lòng họ giờ lại thua.

Những câu hỏi được đưa ra lần lượt phá đi tín ngưỡng mà trước giờ họ tin tưởng.

Giờ họ không biết là nên tin ai.

Bao nhiêu năm nay họ đều nghĩ rằng những gì mình làm là đúng, là Phật đạo chính thống.

Ấy vậy mà bây giờ những gì họ thấy là sao? Là họ đã hiểu sai, là họ đã cố chấp.

Có lẽ đây mới là cái gọi là “Si” trong lời phật.

Họ điên cuồng, mung lung không muốn tin.

Họ oán hận mà bắt đầu văng tục, chửi bới.

Có người thì bắt đầu không kìm chế được cái tôi đã che giấu mà ra tay với kẻ thù.

Mọi thứ trở nên vô cùng loạn.

Trước những gì đang diễn ra thì Kim Ngưu đăm chiêu rồi như đã đưa ra một quyết định.

Hắn ngửa mặt nhìn hư ảnh đức Phật rồi quát lớn.

"Đây là ảo cảnh do ma thú biến ra.

Tất cả không được tin, để ta giải quyết hết thảy."

Âm thanh mang theo lực lượng đánh vào linh hồn dân chúng khiến họ ngất đi nhưng âm thanh vẫn vang vọng trong lòng họ.

Đây là một chiêu thức rất quen thuộc của phật môn.

Nó đánh thẳng vào tâm thức người nghe khiến họ dễ dàng mà mất đi sự nghi ngờ mà dễ dàng tin những gì người kia nói.

Bây giờ đa số dân chúng không có tu vi, cơ thể yếu ớt đều đã ngất.

Chỉ còn lại một số dân chúng khỏe mạnh hoặc có tu tập vẫn đang đứng ngây ngốc.

Kim Ngưu nhanh chóng đưa ra một mệnh lệnh đáng sợ.

"Chúng Tăng nghe lệnh.

Giết sạch những kẻ dùng mê ngôn hoặc chúng này và đám dân chấp mê bất ngộ kia cho ta."



Nghe thế một đám đầu trọc cầm côn trong tay mà bắt đầu đánh về phía dân thường vẫn chưa ngất đi.

Kim Ngưu lúc này cũng tung một quyền ấn đen xì về phía Pháp Chính.

Một cái lồng phòng ngự màu hồng hiện ra rồi nhanh chóng nứt vỡ.

Quyền ảnh tiếp tục bay tới.

Con Heo nhảy ra dùng thân mình mà chắn cho Pháp Chính.

Tuy nhiệt quyền ảnh quá mạnh.

Cả hai bay ngược mà rơi xuống đất.

Pháp chính thổ huyết còn con heo thì lập tức hóa lớn để phòng ngừa đòn đánh kế tiếp.

Chúng tôi rất nhanh cũng xông tới đứng chắn cho Pháp Chính.

Có rất nhiều vị đầu trọc như ngộ ra gì đó ra tay bao vệ người dân.

Dù gì họ cũng tu tập nên đều có cảm ngộ riêng với đạo.

Họ không có dễ bị mê hoặc.

Mặc dù không dám chống lại nhưng họ cũng không muốn hại tới dân thường.

Thấy vật thì Kim Ngưu chỉ tay về con Heo mà nói lớn.

"Các ngươi nhìn đi, đây chính là ma thú.

Bọn chúng là đồng bọn với ma thú, chúng tới đây là để phá hủy phật pháp của chúng ta."

"Ma Thú con mẹ ngươi.

Ta là linh thú, là Linh Trư cao quý ngươi biết không."

Con Heo không cam tâm mà hét lớn.

Với những người đã đối đầu với ma thú thì đều có thể dễ dàng phân biệt chứ những người cả đời sống trong nhung lụa sao biết được.

Rất nhiều dân chúng và tu sĩ lúc này đã quay sang công kích chúng tôi.

Cũng có không ít người nghe tới đây cũng biết rõ ai đúng ai sai.



Tôi thấy vậy liền đưa tay giải phong cấm cho Hỏa Tượng rồi nói.

"Các ngươi bảo vệ Pháp Chính.

Ta tới đấu với hắn."

"Haha, ngươi mà cũng muốn đấu với ta sao."

Nói rồi, Kim Ngưu xuất ra một hư ảnh con trâu với bảy cái xoáy quanh thân.

Cả người hắn toát lên một vẻ cứng rắn, sắc bén vô cùng.

Tôi cũng không chùn bước, khí thế bộc phát ra.

"Có đánh được không thì thử mới biết.

Cơ mà đạo tâm ngươi đã mất.

Những dân chúng và tu sĩ kia đã ngộ phật đạo.

Ngươi nghĩ lại có thể tiếp tục mà làm loạn sao?"

Kim Ngưu hừ lạnh đầy coi thường.

"Hừ, chỉ cần g·iết sạch chúng là xong.

Những kẻ còn lại chỉ cần nói là bị các người dùng tâm thuật mê hoặc.

Với đám ngu đạo kia thì ta nói sao chúng sẽ nghe như vậy thôi.

Phật đạo không thông thì ta tu đạo khác.

Trên đời này 3000 đại đạo, sẽ có đạo phù hợp với ta.

Chỉ cần ta vẫn là vua của toàn thành này thì tại nguyên vẫn sẽ dư giả."

"Đúng là một tên chấp mê bất ngộ."

Nói xong, sau lưng tôi cũng hiện ra một hư ảnh một nhân ảnh màu đen.

Trên tay là một hư ảnh thương kiếm màu đỏ vô cùng yêu dị.

Những tia hắc sát liên tục tràn ra khiến cỏ cây bốn phía nhanh chóng úa tàn.

Đây là lực lượng tịch diệt phân rã của đan tu la mà tôi đã thức tỉnh ở đất nước này.

Lúc trước lĩnh ngộ được một chút da lông của lực lượng không gian, thời gian, khôi phục giúp ra tăng lượng lớn lực lượng.



Nhưng chỉ có năng lực tịch diệt này là tôi có thể sử dụng để chiến đấu tốt nhất.

Vì dù sao hiện giờ nó cũng là một phần cơ thể tôi.

Trước đây tôi chỉ có thể sử dụng năng lượng linh hồn và một ít năng lượng hấp thụ được tích lũy.

Tuy có thể sử dụng nhiều kĩ xảo để bù đắp nhưng đứng trước lực lượng tuyệt tối thì tôi khá lép vế.

Đặc biệt là ở đất nước mà l·ực l·ượng c·hiến đấu được đẩy tới mức tối đa như này.

Tôi không biết mình có phải đối thủ của Kim Ngưu không.

Vì từ cuộc chiến với Hỏa Tượng thì tôi cũng biết, lực chiến đấu của tôi chỉ tương đương với hóa thần trung kì.

Hi vọng có thể dùng lực lượng linh hồn để bù đắp lực chiến đấu.

Thể xác của tôi tuy yếu nhưng khả năng hấp thụ, khôi phục tốt nên có lẽ vẫn chống đỡ được.

Điều tôi lo lắng nhất là đám Pháp Chính.

Họ thực sự quá yếu.

Con Heo kia thì chỉ mạnh phòng ngự mà Hỏa Tượng thì giờ không biết đứng bên phe nào.

Bên Kim Ngưu lại có không ít Hóa Thần đang vây quanh chúng tôi, sẵn sàng tham chiến.

Hiện có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.

Tôi quyết định chiến một trận.

Nếu có gì bất ổn sẽ dùng mọi cách cứu Pháp Chính và Gia Hân đi.

Còn lại dân thường, Hỏa Tượng thì đành xin lỗi họ vậy.

Tên Kim Ngưu nhìn tôi cười lạnh.

"Mau báo họ tên, ta không muốn g·iết kẻ vô danh."

"Ta là Hoàng Thao, một tán tu mà thôi."

Tôi cũng nhẹ nhàng bay lên ngang hàng với hắn mà trả lời.

Thấy tôi không hề sợ hãi mà lại tiêu sái nhẹ nhàng, Kim Ngưu cũng không dám coi thường.

"Tới."

"Chiến."