Ảnh Giới

Chương 171: Trở Về Xích Quỷ Quốc



Chương 171: Trở Về Xích Quỷ Quốc

Thời hiện đại cũng có những câu chuyện như vậy.

Có những câu nói rất triết lí, rất đúng nhưng không hiểu sao vẫn có người cố tình hiểu và truyền bá sai lệch.

Khiến cho dân chúng hiểu nhầm gây hậu quả khôn lường.

Rất nhanh mọi người đều bắt tay xây dựng một tòa Chính Phật Thành nguy nga tráng lệ.

Cũng đã chuẩn bị những bộ giải kinh để giải nghĩa cho 108 câu hỏi.

Từ đó làm cơ sở cho phật pháp truyền đạt tránh hiểu sai.

Ba tháng sau mọi thứ đã đi vào quỹ đạo.

Bên Linh Quốc cũng đã đem người qua gây khó dễ nhưng khi biết tôi là người đứng sau tòa Phật Thành này thì cũng không dám làm càn.

Với lại tôi cũng đã tới và nói mọi chuyện với Địa Tạng Vương.

Ngài nghe xong cũng rất vui.

Họ đi tìm đạo phật chính thống rất lâu rồi.

Bây giờ đã có một kim chỉ nam thì đất nước rất nhanh sẽ trở nên tốt đẹp.

Tuy nhiên Địa Tạng cũng đưa ra điều kiện là Phật Thành không được phép mở rộng nữa.

Tất nhiên là chúng tôi không từ chối.

Đạo phật tuy tốt nhưng nó là tốt trong lòng, trong tâm.

Cuộc sống luôn có những cái không thể đem đạo phật ra nói được.

Nó cần có pháp luật, cần có quy củ để cai quản.

Tôi đem những gì mình biết về đạo phật đều ghi chép lại cũng như kinh nghiệm để xây dựng Phật Thành và đất nước cho Địa Tạng Vương và Pháp Chính.

Hi vọng chúng sẽ có chút tác dụng với họ.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi thì tôi đi tới chào tạm biệt Pháp Chính và Gia Hân.

Hai người họ nhờ tôi giúp đỡ cũng đã bước đầu ổn định Chính Phật Thành.

Tu vi của họ cũng đã ổn định.

Tôi cũng không thể tiếp tục chỉ đạo cho họ vì từ thần cảnh mỗi người sẽ chọn cho mình một hướng đi riêng.

Sau khi chào hỏi tôi trực tiếp tiến bước lên phương bắc.

Ở đất nước này vài năm là đủ rồi.

Thể xác cũng đã tu luyện tới cảnh giới bất diệt.

Tuy nhiên con đường tới tạo hóa cảnh vẫn rất xa xôi mơ hồ.

Hi vọng Địa Tạng Vương, Pháp Chính có thể truyền bá phật môn một cách đúng đắn chứ không đại trà khiến cho dân chúng trở nên ngu nguội như Phật Môn lúc trước.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định trở về Xích Quỷ quốc giải quyết công việc còn dang dở.

Không biết Kiếm Tâm, Hoa Tâm và Thanh Tuyết bây giờ sao rồi?

Vài tháng sau tôi đã trở về được Xích Quỷ quốc.



Tôi tiến nhập một tòa thành trì.

Đang khi muốn uống chén trà nghỉ ngơi thì nghe vài đệ tử tu tiên nói chuyện với nhau.

"Ngươi nghe gì chưa?"

"Ý ngươi là chuyện vợ chồng Kiếm Tâm và Thanh Tuyết b·ị b·ắt ư?"

"Không sai."

"Chắc tầm này họ đã sắp được đưa về tông môn xử quyết rồi."

Không thể chờ đợi tôi liền bắt ngay một kẻ trong số họ để tra hỏi.

"Các ngươi vừa nói chuyện gì?

Mau nói rõ ra cho ta."

Thấy khí thế tôi tỏa ra kinh khủng, họ cũng không dám phản kháng.

"Dạ, vâng, tiền bối bớt giận.

Ta nói, ta nói."

Thì ra sau khi tôi rời khỏi cũng có rất nhiều đệ tử không tình nguyện ở lại.

Trong đó cũng có Kiếm Tâm.

Tuy nhiên khi Kiếm Tâm rời đi lại có không ít trưởng lão và đệ tử tình nguyện đi theo.

Từ đó Thiên Phong phái hình thành hai thế lực.

Đến lúc này mọi người mới biết lão tổ tạo hóa Thiên Phong phái đã thăng thiên.

Những Triển Linh cảnh thì không màng tục sự.

Chỉ có duy nhất trưởng lão Bá Thần là cai quản Thiên Phong phái.

Hắn chính là cha của Thu Hương và Xuân Hoa, là kẻ đã đánh tan thể xác của tôi.

Nhưng cách quản lí của hắn thì thối không chịu được.

Và khi hắn lên nắm quyền thì bắt đầu t·ruy s·át Kiếm Tâm.

Tôi tức giận đập tan cái bàn bên cạnh.

"Lại là cái tên chó má đó."

Sau khi tra rõ tôi liền tức tốc bay về phía Thiên Phong phái.

Với tốc độ hiện nay của tôi, không nghỉ ngơi thì chỉ cần nửa tháng là tới nơi.

Hi vọng là sẽ kịp.

Ở phía Thiên Phong Phái.

Đang có hai đội ngũ chiến đấu.

Một đội được dẫn đầu bởi Thu Hương.

Đội còn lại được dẫn đầu bởi một tên khôi ngô, tuấn tú.



Hắn chính là Hoa Tâm.

Thật không ngờ, Hắn vậy mà cũng đã đạt tới thần cảnh.

Bên cạnh hắn có mấy cường giả hóa thần mặc áo xanh.

Có lẽ đều là thuộc hạ của hắn.

Bên cạnh đó cũng có không ít người mặc áo Thiên Phong.

Chắc hẳn đây là những người quyết định đi theo Kiếm Tâm.

Phía bên kia thì là một đội khác dẫn đầu bởi nhiều trưởng lão Thiên Phong phái và có cả Thu Hương trong đó.

Kiếm Tâm và Thanh Tuyết thì đang bị trọng thương.

Kiếm kề trên cổ.

Vẻ mặt thì rất là thống khổ.

Kiếm Tâm ho khăn rồi cất tiếng.

"Mọi người, không cần phải lo cho ta.

Mọi người mau rời đi đi."

Hoa Tâm ngưng xúc đại chiêu.

Miệng thì nói lớn.

"Không, dù có c·hết ta cũng phải cứu hai người."

Sau đó hắn nhìn đám thuộc hạ.

"Chuẩn bị liều mạng."

Mà thấy vậy thì một lão già bên phía Thu Hương giận giữ quát.

"Hoa Tâm.

Nhà ngươi muốn làm gì.

Đừng tưởng ngươi là người của hoàng tộc mà chúng ta không dám ra tay.

Theo quy ước thì môn phái không được x·âm p·hạm đến lực lượng quốc gia.

Nhưng nếu ngươi cố tình thì đừng trách chúng ta."

Hoa Tâm cũng không chịu nhượng bộ mà hừ lạnh.

"Hừ.

Các ngươi có giỏi thì cứ ra tay.

Ta ở đây với tư cách là đệ đệ của hai người họ.

Chẳng có gì liên quan đến quốc gia đại sự cả."

Nói rồi Hoa Tâm lại phất tay ra lệnh cho những người áo xanh bên cạnh.

"Lên."



Cuộc chiến lập tức diễn ra rất khốc liệt.

Hai bên đều có thần cảnh b·ị t·hương mà ngưng thần cảnh c·hết không ít.

Tu sĩ hai bên đếm không sao hết được.

Nhưng dù gì thì đây cũng là núi Bạch Mã, là địa bàn của Thiên Phong Phái.

Lực lượng của chúng quá đông mà Hoa Tâm lại gấp rút đi cứu Kiếm Tâm nên không có kịp chuẩn bị trợ lực.

Chỉ có một ít Hóa Thần bên người và một ít người đi theo Kiếm Tâm tới hỗ trợ.

Đúng lúc này thì một tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng rất làm người khác khó chịu cất lên.

"Hoa Tâm.

Người nếu còn không chịu dừng tay.

Ta sẽ lập tức g·iết hai người họ."

Đó chính là Thu Hương.

Nàng đang cầm một thanh kiếm chĩa vào trước mặt Thanh Tuyết và Kiếm Tâm.

Kiếm tâm yếu ớt lên tiếng.

"Tại sao ngươi cứ phải đuổi cùng g·iết tận chúng ta chứ.

Chúng ta đã chủ động nhường lại Thiên Phong phái cho các ngươi rồi mà."

Chỉ nghe ả ta nói.

"Ta thích như vậy đó.

Giám đối đầu với ta thì chỉ có một con đường c·hết."

Thanh Tuyết không chịu được mà chen ngang.

"Bỏ đi chồng.

Ả ta ghen ăn tức ở với thiên phú của chúng ta.

Từ trước đến giờ có thiên tài nào có thể phát triển được khi ở lại Thiên Phong phái đâu.

Không những thế giờ chúng ta lại còn vượt qua ả."

Lập tức Thu Hương đem một cái tát giáng lên mặt Thanh Tuyết.

"Đúng đó.

Thì sao? Dù sao các ngươi sớm muộn gì cũng phải c·hết."

Hoa Tâm thấy vậy thì giận quá quát ầm lên.

"Mau thả họ ra.

Nếu không ta sẽ san bằng Thiên Phong phái của ngươi."

Thu Hương cười lên đầy đắc ý.

"Ha ha, ngươi nghĩ ngươi có khả năng sao.

Quy ước giữa hoàng thất là không ảnh hưởng tới môn phái.

Ta không tin cha ngươi vì hai bọn họ mà phá bỏ quy tắc đã cố gắng lập ra bấy lâu."