Ảnh Giới

Chương 179: Mộng Cảnh Ngưng Thực



Chương 179: Mộng Cảnh Ngưng Thực

Chợt tôi ngây người, thấy mình sao mà ngu quá vậy.

Nếu nàng có thể điều khiển mộng cảnh trong bức tranh có nghĩa là trọng mộng ảo nàng có thể có một số quyền quyết định.

Nếu mộng cảnh mở rộng bằng thần thông mộng ảo vãng sinh thì sao.

Dù sao trải qua vài quốc gia cộng với cảnh giới triển linh, việc biến một mảnh thổ địa thành mộng cảnh là dễ như trở bàn tay.

Tôi lập tức thi triển thần thông.

Trong mộng cảnh tôi là chúa tể.

Lúc này mọi thứ không còn là bức tranh hai màu.

Lập tức có một đồi cỏ xanh, một bầu trời đầy sao, một bên là bình minh ló dạng.

Một cây đào cổ thụ với một cái xích đu, một dòng sông đầy cá, ong bướm, chim muông bay lượn khắp nơi.

Sau một ngày thì những khung cảnh đẹp nhất mà tôi có thể nghĩ ra đều xuất hiện.

Nhưng tôi vẫn không thấy nàng.

Chẳng nhẽ năng lực của tôi chưa đủ sao.

Tôi kiên trì mà dùng tịch diệt lực xua tan quy tắc thiên địa xung quanh.

Chỉ để lại trong mộng cảnh là những gì tôi tạo ra.

Một ngày lại một ngày trôi qua đều không có gì thay đổi.

"Chẳng nhẽ là tôi sai rồi?"

Mọi chuyện không có đơn giản như tôi nghĩ sao?

Không! Tôi không tin.

Tôi tiếp tục với sự cố chấp đó.

Một năm trôi qua, lại tới ngày nàng tự do.

Nàng lần nữa xuất hiện rồi lao vào vòng tay của tôi.

"Sao chàng ngốc vậy?

Dùng cả năm uổng phí vẫn chỉ có thể gặp ta một ngày."

Tôi khẽ ôm nàng, vuốt tóc của nàng mà nói

"Không sao! Vì nàng thì dù là trăm năm, nghìn năm cũng đáng."

Chúng tôi bắt đầu dạo chơi trong mộng cảnh của chính mình.

Chúng tôi đi dạo trên bãi cỏ xanh.

Chạy bộ trên bãi biển dưới ánh nắng hoàng hôn.



Chúng tôi ngồi ngắm sao trong đêm, chúng tôi lại ngồi trên vách núi mà nhìn bình minh.

Chúng tôi không muốn bỏ lỡ một giây, một phút nào mà tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi này.

Khi chúng tôi đang ngắm sao trên một bãi cỏ thì chợt nàng nhìn tôi rồi cúi mặt.

"Chàng có muốn ta không?"

Tôi trả lời theo bản năng.

"Tất nhiên rồi, ta muốn nàng là của ta mãi mãi."

Nàng ngước mắt nhìn tôi.

Mặt nàng có chút đỏ đầy vẻ e thẹn.

Ngay sau đó nàng bắt đầu trút bỏ y phục trên người.

Vẻ đẹp của nàng bây giờ khiên tôi ngất ngây.

Trên người nàng rất nhanh chỉ còn lại một bộ đồ mỏng tan.

Dù dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấy rõ nơi kiều đồn ẩn hiện.

Nàng bắt đầu nhảy múa quanh cơ thể tôi.

Một thứ âm nhạc vang lên, thân thể tôi bất giác mà đi theo từng tiết tấu, từng chuyển động của nàng.

Hai chúng tôi như đôi bướm không ngừng quanh quẩn qua lại.

Trang phục của tôi cũng dần bị nàng cởi xuống.

Thân thể hòa vào nhau trong từng nhịp điệu du dương.

Hòa mình giữa thiên nhiên mộng ảo.

Cảm giác đó không sao miêu tả thành lời.

Nó không đơn thuần là sự giao thoa về thể xác mà còn là linh hồn.

Linh hồn của chúng như hòa làm một thể.

Không biết qua bao lâu, khi tôi tỉnh giấc thì thấy nàng vẫn đang nằm trong vòng tay tôi.

Tôi mỉm cười hôn lên trán nàng như một lời chào buổi sáng.

Chợt tôi nhân ra có gì đó không đúng.

Nếu xét theo thời gian bên ngoài thì giờ đã trôi qua một ngày.

Nhưng giờ nàng vẫn ở đây, có nghĩa là đã có một điều gì đó đã xảy ra.

Điều đó có nghĩa là mộng cảnh đã ngưng thực.



Nàng đã có thể tự do sống trong mộng cảnh cùng tôi.

Tôi vội vã ôm lấy nàng như thể không muốn để nàng biến mất.

Vòng tay tôi ôm vào vòng eo mềm mạn trơn nhắn đó khiến nàng tỉnh giấc.

Nàng nhìn tôi có chút mê man.

"Sao ta vẫn ở đây?

Không phải đã qua một ngày rồi sao?"

Tôi mỉm cười sáng lạn.

"Haha, ta thành công rồi.

Nàng không hề biến mất.

Nàng sẽ ở đây bên ta mãi mãi."

Nói rồi tôi ôm lấy nàng mà hôn, mà âu yếm.

Thời gian hạnh phúc cứ thế êm đềm trôi qua.

Chúng tôi cùng nhau tạo ra một thế giới mộng cảnh trong mơ.

Tưởng chừng như chỉ cần có thế thì vào một ngày của mười năm sau.

Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa giông.

Sấm xét ầm ầm mà hiện.

Trong mộng cảnh mọi thứ vẫn tươi đẹp nhưng trong lòng tôi lại có gì đó bất an.

Chợt tôi thấy nàng vội vã chạy tới.

Nàng gấp gáp nói với tôi.

"Chàng mau rời khỏi đất nước này đi."

Tôi nhìn nàng đầy nghi hoặc.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Rất nhanh một tia ý niệm của nàng bay vào đầu tôi, giúp tôi minh bạch hết thảy.

Trước đây nàng cũng là một tu sĩ trong một môn phái lớn tên là Thiên Đình môn.

Ở đó thiên tư của nàng và một nam sinh tên Viêm Dương đều vô cùng mạnh mẽ.

Phải nói hai người là thanh mai trúc mã nhưng tiếc nàng lại không hề có ý gì với hắn.

Nàng chỉ một lòng mà cầu đạo.

Năm tháng qua đi, cả hai đều đạp phá tạo hóa cảnh.

Đến lúc này hắn đã tỏ tình với nàng nhưng nàng từ chối.



Nàng muốn đi tới một nơi nào đó trong tinh hà xa xôi.

Tới một thế giới cao cấp hơn, cường đại hơn.

Hắn thì không muốn vậy.

Hắn muốn là chúa tể đất nước này.

Hắn muốn ở lại đây để cao cạo tại thượng.

Khi thấy không sao có được nàng thì hắn liền ra tay đánh nén nàng.

Tạo hóa vốn bất diệt nên hắn đã đem nàng phong ấn vào trong bức tranh.

Bức tranh này mang tên Trục Lộc.

Trong này vốn phong ấn một chiến trường thời cổ đại.

Hắn muốn dùng oán khí tích tụ trong đó biến nàng thành một tà linh, cũng muốn phong ấn nàng trong này mãi mãi.

Rồi hắn ném nàng xuống phàm trần để nàng phải chứng kiến mọi thứ dơ bẩn của thế gian.

Sau đêm đầu đó với tôi, nàng đã nhớ ra những điều này.

Nhưng nàng không nghĩ, hắn vẫn còn nhớ đến nàng.

Và giờ hắn đã tìm tới đây.

Hắn bây giờ có lẽ tu vi đã là tạo hóa đỉnh phong.

Chỉ một cái nhấc tay có thể hủy diệt tôi.

Thậm chí đến nàng cũng có thể vẫn lạc.

Nàng mong tôi nhanh chóng rời khỏi đất nước này.

Ít nhất như vậy chúng tôi còn có sinh cơ.

Dù sau đó chỉ có thể một năm gặp nhau một lần.

Sau khi nhận được tin tức này.

Tôi vô cùng tức giận nhưng tôi cũng biết.

Trước mặt tạo hóa cảnh tôi chẳng khác gì sâu kiến.

"Thật là chó c·hết."

Quả thực là mọi chuyện vô cùng nhục nhã nhưng tôi hoàn toàn không thể làm gì.

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi nhanh chóng để lại ảo cảnh đã cất công xây dụng bấy lâu.

Dùng mọi thuật pháp ẩn tàng như độn thổ, như tàng hình mà chạy trốn.

Sau khi rời đi được một khoảng cách đủ xa tôi liền quay đầu nhìn lại.

Lúc này, một cảnh tượng làm tôi như phát điên.