Ảnh Giới

Chương 180: Mất Hết Tất Cả



Chương 180: Mất Hết Tất Cả

Ở phía xa kia là hử ảnh một trung niên mặc hoàng bào và nàng đang đứng đối diện với nhau.

Nàng nhìn hắn đầy căm phẫn.

"Qua bao nhiêu năm, ngươi vẫn không muốn tha cho ta sao?"

Chỉ thấy hắn nở nụ cười đầy ác độc, nói.

"Haha, ta muốn ngươi đời đời, kiếp kiếp sống trong đau khổ.

Những gì ta không có được thì người khác cũng đừng hòng.

Hãy quay về đi."

Rồi hắn đưa tay chảo một cái.

Một hư ảnh tay hiện ra, tóm lấy nàng mà bóp nát.

Thấy vậy hai mắt tôi đỏ au, tôi lập tức muốn xông lên liều mạng với hắn ta.

Nhưng khi tôi định lao tới thì một cánh tay đã kéo tôi lại.

Đó là một hư ảnh của nàng nhưng tôi biết đó chỉ là một phân thân.

Nàng nói

"Chàng yên tâm, th·iếp không có c·hết.

Dù hồn phách b·ị đ·ánh tan thì tinh phách cũng sẽ quay trở lại bức tranh rồi ngưng tụ.

Chỉ là sẽ mất nhiều thời gian mà thôi.

Nhưng chàng phải nhanh chóng rời đi.

Viêm Dương là một tên điên.

Hắn sẽ tìm mọi cách để khiến ta đau khổ bao gồm là g·iết chàng."

Nghe vậy tôi biết.

Mình không thể tiếp tục lưu lại.

Tôi dùng hết sức bình sinh, điên cuồng mày chạy trốn.

Lúc này trên đầu tôi bắt đầu xuất hiện một con mắt cực lớn đang không ngừng lần theo khí tức của Như Mộng.

Tôi biết đây là một pháp thuật truy tung.

Tên Viêm Dương kia muốn đuổi cùng diệt tận tôi.

Với thực lực hiện giờ tôi hoàn toàn đã có thể tách bức tranh ra khỏi cơ thể mình nhưng tôi không muốn làm vậy.



Nàng là của tôi, là lẽ sống của tôi, tôi sẽ không từ bỏ.

Chỉ thấy âm thanh nàng quanh quẩn khuyên nhủ tôi.

"Chàng mau ném bức tranh đi, chỉ có như vậy hắn mới không thể lần theo dấu vết của chàng."

Tôi lập tức từ chối.

"Không, dù có c·hết ta cũng không để nàng rơi vào tay hắn một lần nữa."

Cũng may nơi đây là một đảo hoang gần biên giới.

Chỉ cần tôi nhanh chân, tiến nhập khu vực yêu ma thì hắn sẽ kiêng kị quy tắc trên triển linh không được tùy ý ra tay mà dừng lại.

Nhưng tôi đã nhầm, sự điên cuồng của hắn không phải một kẻ như tôi có thể lí giải.

Khi con mắt kia bắt được khí tức của Như Mộng trên người tôi.

Hư ảnh tên Viêm Dương giơ cao thanh kiếm trong tay mà chém tới.

Một ngọn lửa lớn cứ như vậy mà trút xuống.

Nơi mà nó đi qua, không một loài ma quỷ hay sinh linh nào còn sống sót.

Tôi thôi động lực lượng tịch diệt ra ngoài thân để bảo vệ mà lực hỏa diễm vẫn có thể xâm nhập mà thiêu đốt linh hồn tôi.

Sự thống khổ từ trong linh hồn khiến tôi như muốn ngã xuống.

Nhưng vì Như Mộng tôi không thể dừng lại.

Tôi dùng hết khả năng mà lao đi.

Thấy có cường giả tạo hóa tùy ý ra tay, lập tức có một ma thú lao ra.

Cơ thể của nó rất nhỏ còn cái đầu thì lớn vô cùng.

Cái đầu giống đầu sử tử.

Nó há mồm ra mà căn nuốt hết thảy ngọn lửa xung quanh rồi rít gào điên cuồng.

"Ngọc Đế, ngươi điên sao?

Ngươi lại dám ngang nhiên phá bỏ quy định thiên địa.

Ngươi có tin chỉ cần ta phát động t·ấn c·ông.

Ngay lập tức những ma thú thượng cổ như chúng ta sẽ khiến sinh linh thiên hạ mười không còn một không?"

Chỉ thấy Viêm Dương hừ lạnh.



"Hừ, bớt nhiều lời.

Thao Thiên ngươi không dọa được ta đâu."

Cái con thú Thao Thiên kia không tỏ ra yếu thế.

"Ngươi quá ngông cuồng rồi."

Nói rồi, hư ảnh một cái đầu lớn hiện ra mà cắn lấy hư ảnh Viêm Dương trên trời kia.

Như lập tức cái đầu lớn xuất hiện vô số vết nứt rồi nổ tung.

Hư ảnh Viêm Dương tỏ ra hết sức khinh thường.

"Chỉ vậy thôi sao.

Đây chỉ là một phân thân của ta mà ngươi cũng không đánh lại."

Thao Thiên thua người không thua miệng lưỡi. Nó phản bác ngay.

"Ngươi cũng chỉ có ba phân thân, ngươi nghĩ mình mạnh lắm sao.

Chỉ cần ta cắn nuốt phân thân của ngươi thì thực lực cũng sẽ đại tăng.

Năm đó ma thú viễn cổ của chúng ta tung hoành tứ hải.

Đám hai chân các người chỉ biến trốn chạy.

Sau đó thiên địa vì duy trì sự cân bằng mà ban cho các ngươi sức mạnh.

Chỉ cần các người tiêu diệt lượng lớn yêu ma thì thiên địa sẽ lại ưu ái chúng ta.

Thiên địa tuần hoàn vì vậy chúng ta mới lập ra giao ước nhưng ngươi lại vi phạm.

Vì vậy thiên địa sẽ không trách tội chúng ta được."

Nói rồi nó gầm lớn một tiếng.

Ma thú khắp nơi điên cuồng rít gào mà lao tới thành trì đằng xa.

Trong đó có không ít triển linh và tạo hóa.

Đây có thể sẽ là khởi đầu cho một đại chiến mới.

Biết mình lỗ mãng gây ra chuyện lớn.

Viêm Dương lập tức trốn tránh trách nhiệm.

"Đó chỉ là bổn tọa nhỡ tay.

Chỉ là chục nghìn dặm thôi mà.

Ta cho phép các người thoải mái tiêu diệt lại trăm nghìn dặm nhân tộc là được rồi."



Khi cả hai đang giằng co cãi lộn thì tôi đã tới được biên giới của kết giới quốc gia.

Tôi mặc kệ tất cả, lập tức lao qua đó.

Không biết dân chúng trong thiên hạ Đại Hoa sẽ ra sao nhưng tôi biết chính tôi cũng đang b·ị t·hương nặng.

Mặc dù trong kết giới có thể khiến tôi nhanh chóng khôi phục nhưng hậu quả sau đó vẫn chưa biết.

Lực lượng của tạo hóa cảnh không phải một triển linh như tôi có thể hóa giải.

Cũng may trong kết giới, lực lượng thiêu đốt của hỏa diễm giảm mạnh còn năng lực hấp thụ của tôi vẫn giữ nguyên.

Tôi điên cuồng dùng năng lực của mình mà triệt tiêu hỏa diễm.

Quá trình chậm rãi như nước chảy đá mòn, tôi thấy vậy cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Không biết qua bao lâu, tôi đã hoàn toàn loại bỏ hỏa độc.

Nhưng thương tổn thì vẫn không thể khôi phục.

Tôi lập tức rời khỏi kết giới, hi vọng có thể tìm được biện pháp.

Ba Tháng sau, tôi đã đi xuyên qua được kết giới tới một đất nước mới.

Vừa bước đến nơi đây, đập vào mắt tôi là một bình nguyên rộng lớn.

Những cơn gió lạnh cứ kéo nhau thổi không ngừng.

Thật không ngờ lại không hề thấy bóng dáng của rừng rậm như những quốc gia tôi đã từng đi qua.

Dù không có rừng rậm thì chí ít cũng phải có nhà cửa, làng mạc chứ.

Vậy mà đập vào mắt tôi tất cả chỉ là một đồng cỏ xanh thẳm.

Tôi bất giác rùng mình bởi chợt nhận ra tầm nhìn của mình vậy mà bị giảm mạnh, khả năng đề kháng cũng không còn.

Tôi không thể phóng tầm mắt ra xa hay vận dụng năng lượng để làm ấm cơ thể.

Tôi cũng không thể cảm nhận được linh hồn, linh đan hay bất kì cái gì.

Tôi có cảm giác bản thân mình như đã trở lại làm người bình thường vậy.

Tôi không dám tin những gì đang diễn ra là sự thật.

Chẳng nhẽ những gì trước đây trải qua chỉ là mơ.

Tôi quay đầu lại cũng chỉ thấy một bình nguyên rộng lớn chứ không hề có kết giới nào cả.

Tôi như c·hết lặng.

Cái cảm giác tự dưng mất đi tất cả những gì mình đã cố gắng bấy lâu nó đáng sợ vô cùng.

Hơn thế, điều đau khổ nhất là tôi không thể gặp người con gái khiến tôi yêu nữa, một người con gái mà hai kiếp tôi mới tìm được.