Ảnh Giới

Chương 185: Vũ Khí Mới



Chương 185: Vũ Khí Mới

Tôi vội đứng dậy rồi trở về.

Không quên mang theo chiến xa vào phòng ngủ.

Hiện chúng tôi đã được sắp xếp phòng riêng.

Chiến xa cũng được lưu vào một chiếc đồng hồ không gian bên người.

Chiếc đồng hồ này cũng đóng vai trò liên lạc riêng tư.

Trước đây đã có chuyện con người cấy chip vào não.

Từ đó có thể cải thiện sức khỏe, đo lường, liên lạc, kiểm soát tuy nhiên do độ bảo mật của những thiết bị mở rất thấp dẫn đến dễ bị lợi dụng nên nó đã bị loại bỏ.

Trước đây đã có chuyện robot lợi dụng chip t·ấn c·ông não bộ con người.

Dẫn tới có rất nhiều n·gười c·hết.

Do đó, thiết bị ngày nay tuy mức độ tiện lợi giảm nhưng độ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.

Sau khi về tới nơi, tôi nhanh chóng lên mạng tra cứu thông tin của đất nước này.

Nhưng tôi chỉ thấy phần học tập giới hạn thời gian là một giờ.

Tôi hỏi AI Như Mộng:

"Nè, vì sao thời gian lên mạng tra cứu thông tin lại bị giới hạn thời gian vậy?"

Một âm thanh trong trẻo đầy nhân tính vang lên.

"Thời gian một ngày của mỗi người đều có giới hạn.

Nếu chủ nhân không phải thiên tài thì xin hãy dành thời gian đó để sống vui vẻ.

Đừng quá cố gắng học tập những thứ kiến thức không cần thiết vì hiện giờ khối lượng kiến thức khổng lồ tới lỗi người thường sẽ không thể có thành tựu gì.

Thay vì đó tập trung vào chuyên môn và sống hạnh phúc là được rồi."

"Ra vậy."

Tôi nghĩ đây đúng là một cái rất hay, mỗi con người đều có điểm mạnh và điểm yếu.

Có người là thiên tài trong lĩnh vực giao tiếp, có người là hát, có người thì là múa.

Nếu dùng kiến thức để ép người khác thể hiện tài năng của bản thân thì thực quá không công bằng.

Thay vì thế thì hạn chế.

Nếu chứng minh được tính thiên tài của bản thân thì sẽ có thể mở khóa mới là cách thức tập trung phát triển tốt nhất.

Với năng lực thần thức, linh hồn mạnh mẽ thì tôi rất nhanh có thể ghi nhớ kiến thức.

Trong một tiếng tôi cũng có thể tổng hợp và phân tích rất nhiều thông tin.

Nếu tôi đăng kí thăng cấp để tăng thời gian học tập thì chắc chắn sẽ thành công.

Nhưng tôi cũng muốn dành thời gian để học tập những cái kiến thức thực tế nữa.

Chợt nhớ tới mình vẫn còn nhiều việc phải làm, tôi nhanh chóng đóng tầm nhìn ảo.

Cũng đúng lúc này Phi Phong cũng tới gặp tôi nói chuyện.



"Xin chào, cậu có bận không?"

"Không có? Có chuyện gì sao?"

Phi Phong nghe vậy thì ngồi xuống cái ghế gần tôi.

Cô nói tiếp.

"Hoàng Thao à.

Đừng buồn vì không thể lấy được chiến cơ mạnh.

Được làm một chiến sĩ cũng đã là một vinh dự rồi."

Có lẽ cô ấy nghĩ tôi buồn vì bị đám công tử bột kia chê cười.

Tôi nhìn cô ấy cười.

"Tôi không sao đâu, chỉ là muốn nghỉ ngơi chút thôi."

Nghe thế thì cơ mặt của Phi Phong mới chịu giãn ra.

"À, cậu được đi kho quân trang chọn v·ũ k·hí phải không?"

"Đúng nhưng tôi chưa đi.

Chắc một lúc nữa tôi sẽ tìm người chỉ đường tới đó."

Nghe tôi nói vậy thì Phi Phong lập tức tươi cười rồi đứng dậy.

"Haha, để tôi dẫn cậu đi nhé."

Nói rồi Phi Phong cầm tay tôi kéo đi mặc cho tôi có đồng ý hay không.

Tôi thật không ngờ con gái nơi đây lại mạnh mẽ như vậy.

Tới kho v·ũ k·hí, chúng tôi cũng không được phép vào trong.

Tất cả chỉ được sử dụng máy tính lựa chọn.

Sau khi chọn xong v·ũ k·hí sẽ được mang ra.

Tôi được Phi Phong hướng dẫn sử dụng máy tính để lựa chọn v·ũ k·hí trong kho.

"Vũ khí được phân làm cấp bậc giảm dần S, A, B, C, D, E, F.

Mỗi v·ũ k·hí đều có các tính năng đi kèm.

Cậu có thể nhấn vào dấu hỏi chấm để xem đầy đủ thông tin.

Vũ khí cũng được phân theo các dạng như kiếm, thương, súng, gậy, lá chắn ….

Cậu muốn v·ũ k·hí như nào?"

Tôi gãi đầu đáp lại.

"Tôi cũng không rõ."

Thấy thế Phi Phong cũng giới thiệu tiếp.



"Cậu có thể chọn thuộc tính để lọc tìm kiếm nhanh chóng."

Với cấp bậc của tôi cũng chỉ có thể lựa chọn v·ũ k·hí cấp D đổ xuống.

Còn để lựa chọn v·ũ k·hí cấp độ cao hơn phải sử dụng quân công đến đổi.

Vũ khí cũng được chia ra thành v·ũ k·hí nóng, v·ũ k·hí lạnh, v·ũ k·hí tầm xa và v·ũ k·hí cận chiến.

Tôi nhanh chóng lọc v·ũ k·hí cận chiến, sau đó chọn chỉ số phòng ngự mạnh.

Lọc từ trên xuống, loại bỏ những thuộc tính sát thương cần kết hợp với chiến cơ.

Sau một hồi lọc thuộc tính cũng như lựa chọn phân nhánh.

Tôi cũng đã tìm thấy một loạt v·ũ k·hí phụ hợp.

Có một cái cự kiếm có thể vừa làm khiên vừa làm vật t·ấn c·ông.

Có một cái búa lớn.

Cũng có một cái như găng tay.

Sau khi cân nhắc tôi cũng đã kiếm được một thứ v·ũ k·hí được cho là thuận tay.

Nói ra thì xấu hổ chứ nói là v·ũ k·hí thì cũng không phải.

Nó có hình giống như một khúc gỗ thì đúng hơn.

Nghe nói đây là một hóa thạch của một gốc cây cổ đại.

Qua thời gian phong hóa, đầu trên to, đầu dưới nhỏ nên giống như một món binh khí.

Cây gậy đầu trên khá nặng đầu dưới thì nhẹ hơn, độ cứng rắn cũng vào hàng cấp S.

Nếu xét về kích thước trực quan thì nó khá giống với một cái gậy bóng chày chỉ là to hơn và xấu xí hơn.

Sau khi chọn xong v·ũ k·hí, tôi cũng nhận được thông báo tham gia trắc nghiệm giả kim thuật.

Giả kim thuật là một môn thuật pháp kì lạ.

Trong đó thông qua sự hiểu biết về một vật chất nào đó, người thi thuật có thể sử dụng năng lượng trong cơ thể mà thay đổi cấu tạo của nó.

Đa phần kiến thức để làm điều đó đều có ghi chép trong những viên đá màu đỏ gọi là đá Hiền Triết.

Sau nhiều năm nghiên cứu mà các nhà khoa học đã có thể kết hợp nó với chiến cơ.

Từ đó thông qua thuật giả kim để hỗ trợ khả năng chiến đấu.

Những giả kim sư tài ba có thể dễ dàng tạo ra v·ũ k·hí, nạp năng lượng hay chuyển hóa đa dạng hình thái cho chiến cơ của mình.

Còn những người không có thiên phú thì chỉ có thể chiến đấu theo cách cơ bản nhất, chiến cơ có sao thì dùng như vậy hoặc dùng thuật giả kim để tạo năng lượng cho chiên cơ mà thôi.

Tôi rất nhanh tới trước phòng luyện kim.

Ở trước mặt tôi có một miếng kim loại.

Một lão già nhìn tôi rồi nói.

"Cậu kiểm tra thiên phú giả kim thuật phải không?"

Tôi gật đầu.

"Dạ, đúng ạ."



Lão ta chỉ tay vào miếng kim loại rồi nói.

Dựa theo công thức được ghi trong hòn đá kia.

Biến kim loại kia thành vàng là được.

Tôi sững người, kiếp trước tôi cũng đã nghe qua về giả kim thuật hóa kim loại thành vàng.

Thậm chí các nhà khoa học cũng có thể thực hiện được điều đó nhưng quá trình quá chậm.

Nhưng ở đây nó chỉ được coi là bài thi kiểm tra thiên phú.

Sau khi trấn tĩnh, tôi vội quan sát công thức.

Công thức này tôi không hiểu gì cả.

Theo những gì được giải thích thì đơn giản là dùng tinh thần lực để tách bớt electron dư thừa để thay đổi vật chất.

Nghe thì đơn giản nhưng chỉ có thể làm nó theo bản năng.

Tôi đưa tay lên viên đá nhưng sau một hồi lâu không có gì xảy ra cả.

Một màu đỏ hiện lên thể hiện tôi đã là người thất bại.

Một âm thanh máy móc vang vọng.

"Không có thiên phú giả kim.

Thất bại."

Tôi thở dài tiếc nuối.

Đi ra ngoài đã thấy Phi Phong đứng chờ.

Nàng nhìn tôi cười.

"Thất bại hả?"

Tôi nhẹ gật đầu.

"Không sao đâu, tỉ lệ thức tỉnh giả kim thuật sư không cao.

Trăm nghìn người mới có một người thôi.

Tôi cũng không phải giả kim thuật sư mà vẫn mạnh mẽ như thường đấy thôi."

Nghe Phi Phong nói vậy tôi cũng thấy được an ủi.

"Cảm ơn, tôi muốn về phòng một chút."

Tưởng tôi đang buồn nên Phi Phong cũng không ngăn cản.

"Vậy được.

Tôi nhớ ra mình cũng còn việc cần làm.

Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Vậy là Phi Phong nhanh chân rời đi.

Tôi cũng lặng lẽ quay lại phòng của mình.