Ảnh Giới

Chương 186: Xã Hội Tuyệt Vời



Chương 186: Xã Hội Tuyệt Vời

Kì thực vừa nãy khi mới chạm vào viên đá hiền triết và khối kim loại kia thì tôi không thể thấy cái gì cả.

Nhưng khi chăm chú tôi lại vô tình kích hoạt thiên nhãn.

Lúc đó, trong đầu tôi đã xuất hiện một mô hình toán học của vật chất đó rồi.

Đôi mắt tôi như biến thành một chiếc kính siêu hiểm vi.

Tôi chỉ cần khẽ điều động lực lượng là có thể chuyển hóa vật chất thành cái mình muốn.

Chỉ là điều này quá mức dọa người nên tôi đã dừng lại dẫn tới kiểm tra thất bại.

Có lẽ đây chính là quy tắc thiên địa của thế giới này.

Khi bạn hiểu về một vật chất thì trong đầu bạn sẽ hình thành mô hình toán học của nó.

Khi bạn thấy được mô hình toán học thì bạn có thể dùng lực lượng tinh thần để can thiệp.

Để chứng minh điều này, tôi lập tức nhìn những thứ cơ bản quanh tôi.

Tôi nhìn không khí rồi tưởng tượng tới ô xi.

Lập tức đã có một mô hình khí ô xi trong đầu tôi xuất hiện.

Tôi thử tác một hạt electron ra và dễ dàng làm được.

Sợ mình chỉ là đang ảo giác, tôi lại tới bên một cốc nước.

Lần này tôi thử tác hidro ra.

Sau khi việc phân giải trong đầu thành công, tôi lập tức dùng bật lửa kiểm tra.

Chỉ nghe nổ “bùm” một cái.

Cả căn phòng của tôi bị nổ tung.

Vòi phun nước c·ứu h·ỏa lập tức được triển khai vào những khu vực cháy.

Đồng thời lập tức có nhân viên an ninh tới kiểm tra.



Sau khi thấy không có gì đáng ngại thì quay sang nhìn tôi.

Tôi đành nói dối là cái bình nước p·hát n·ổ.

Vì không có thiệt hại gì nên cũng không có ai truy cứu cả.

Sau đó tôi như một tên điên mà lên mạng tìm hiểu toàn bộ tư liệu liên quan tới giả kim thuật và chiến cơ.

Tôi biết, đây là đất nước có thể cho tôi tìm thấy bản chất sự vật.

Mà hiểu bản chất là một điều cốt lõi để dẫn bước tới tạo hóa cảnh.

Trước đây tôi chỉ hiểu sơ qua về lửa là quá trình ô xi hóa tạo ra bức xạ nhưng bây giờ tôi lại có thể nhìn thấy từng tia bức xạ trong đó.

Thậm chí còn có thể dẫn động nó theo ý mình muốn.

Cứ như vậy tôi điên cuồng nghiên cứu khi có thời gian rảnh rỗi.

Sau đó vài ngày có một thông báo, chúng tôi sẽ được huấn luyện sử dụng chiến cơ trong vòng ba tháng.

Nói là huấn luyện sử dụng nhưng thực tế là thời gian bình yên cuối cùng của chúng tôi.

Chúng tôi được cảm nhận tất cả những gì tươi đẹp nhất của đất nước này.

Và khi được chính thức trở thành quân nhân thì chúng tôi sẽ phải có giác ngộ hi sinh hết thảy để bảo vệ những thứ tươi đẹp đó.

Mặc dù chiến đấu khi sử dụng chiến cơ có hệ số an toàn cực cao.

Khi chiến cơ thất bại thì sẽ có một lồng bảo hộ đưa người sử dụng thoát khỏi chiến trường.

Tuy nhiên, trong một trận chiến, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Vì thế đây có thể là những kỉ niệm đẹp cuối cùng của chúng tôi.

Ngày thứ nhất chúng tôi được đưa tới khu vực học tập của những đứa trẻ mầm non.

Chúng tôi thấy chúng được cười đùa rất vui vẻ.



Xung quanh chúng là những con vật vô cùng đáng yêu.

Gần như không gian quanh chúng không tồn tại thiết bị điện tử nào.

Chúng được tự do chơi đùa và phát triển năng khiếu của bản thân cho tới lúc mười tuổi.

Khi chúng đã xác định được mục tiêu, ước mơ thì được chuyển tới khu vực số 2.

Đây là nơi của nhưng đứa trẻ từ 10 đến 16 tuổi.

Ở độ tuổi này chúng bắt đầu được học tập và thể hiện sức sáng tạo hết khả năng.

Thông qua AI để xem chúng giỏi và thích lĩnh vực gì để có thể đào tạo.

Ở độ tuổi này tôi đã cảm nhận một cái tuổi thơ dữ dội thực sự.

Những đứa trẻ tự do nô đùa và sáng tạo.

Có đứa đã vẽ ra cả một cái chiến cơ hình quả dứa, có đứa thì nhảy múa vui tươi cả ngày.

Nói chung là ở độ tuổi này chúng được tự do mà sống hết mình, có thể làm mọi thứ chúng thích và tạo ra mọi thứ chúng tưởng tượng, chỉ cần hoàn thành chương trình học cơ bản là được.

Tất nhiên tất cả đều có AI quan sát và đánh giá.

Ngày tiếp theo, chúng tôi được đưa tới khu vực ba.

Ở đây là những đứa trẻ đã qua 16 tuổi hay nói cách khác là những người đã bước vào ngưỡng cửa trưởng thành.

Ở đây chúng sẽ được học tập nâng cao năng lực chuyên môn.

Bất kì một lĩnh vực nào đều có thể được đào tạo.

Tuy nhiên sẽ chia làm hai ngành đó là ngành cơ bản và ngành sáng tạo.

Ngành cơ bản sẽ tập trung đào tạo về quá trình con người phải lao động như chăm sóc cây cối, bảo dưỡng máy móc ….

Sau khi học xong thì có thể trực tiếp tham gia lao động 6h một ngày và 5 ngày một tuần.

Thời gian còn lại họ có thể tự do làm điều mình muốn như hát hò, đua xe, chơi game….

Mà không phải lo bất kì một điều gì như lương thưởng, công việc hay áp lực cuộc sống.



Ngành sáng tạo lại ngược lại.

Mặc dù có thơi gian tự do nhưng mỗi nửa năm sẽ phải làm báo cáo sáng tạo một lần.

Nếu không thể thông qua sẽ phải học lại ngành cơ bản rồi đi lao động.

Ngành sáng tạo không có quy định nào cả.

Chỉ cần bạn chứng minh được cái mình tạo ra có giá trị là được.

Đặc biệt trong ngành sáng tạo lại có một chuyên ngành đặc biệt hơn là chế tạo chiến cơ và nghiên cứu bản chất phục vụ giả kim thuật.

Nói chung đây là một ngành rất phù hợp với người hướng nội, thích nghiên cứu.

Ở kiếp trước do kinh tê thị trường mà người hướng ngoại được trọng vọng.

Những ca sĩ, nghệ sĩ được tung hô tới tận mây xanh.

Họ có được tiền tài, danh vọng và thậm chí là cả quyền lực.

Trong khi những người nhạc sĩ, nhà khoa học hay những người làm nghiên cứu thì bị đẩy xuống tận cùng của xã hội.

Thậm chí còn bị coi là nhóm người tự kỉ, thần kinh vì suốt ngày chỉ thích ở một mình, chỉ thích nghiên cứu những cái không đâu và không thể hòa hợp với số đông.

Nhưng ở đất nước này thì khác.

Nhờ luật pháp tôn trọng bản chất con người mà bất kì một lớp tính cách nào, một sở thích nào đều được tôn trọng và sắp xếp một khu vực sống, một công việc phù hợp.

Sẽ không có một sự kì thị xã hội nào được phép tồn tại ở đây.

Cũng vì kinh tế thị trường biến mất mà không còn những kẻ lợi dụng truyền thông mà làm những trò lố lăng câu view, câu like hay là chuyện truyền thông thao túng tâm lí để tạo ra một thế hệ dễ dàng bị kiểm soát.

Con người ở đất nước này hoàn toàn thoát khỏi những vấn đề của kinh tế.

Không có chuyện tư bản tạo ra khủng hoảng để thao túng kinh tế, không có truyền thông nâng giá sản phẩm, không có chuyện người dân phải điên cuồng lao đi kiếm tiền để thể hiện bản thân mà không có hồi kết.

Một đất nước hoàn toàn tự do và họ gọi đó là Xã Hội Chủ Nghĩa, một hệ tư tưởng mà mọi thứ đều chỉ nghĩ cho sự ổn định của Xã Hội chứ không phải là vì phát triển kinh tế mà ép dân chúng lầm than.

Sau khi trải qua ba khu vực thì chúng tôi được đưa tới một ngôi trường.

Đây là nơi những tân sinh như chúng tôi sẽ được sắp xếp học tập cơ bản về giả kim thuật và chiến cơ.