Ảnh Giới

Chương 188: Lưu Tinh



Chương 188: Lưu Tinh

Tên đầu chào mào tỏ ra rất lợi hại nhìn Tử Thần mà cười lạnh.

“Riêng về khoản đánh nhau, ta chưa bao giờ ngán ai.

Ngươi phải biết ta đã từng học qua muây thái nhé.”

Hắn nhảy theo nhịp như kiểu lí tiểu long quanh người Tử Thần.

Tử Thần lúc này mặt không chút cảm xúc.

Chỉ như một tia sét mà tung cước quét ngang.

Cú đá nhanh, mạnh, chính xác khiến cho tên đầu chào mào bay ra ôm đầu.

Chỉ nghe một âm thanh lạnh nhạt nhưng vang vọng.

“Xin lỗi, còn ta thì học vovinam.”

Sau đó thì Tử Thần nhẹ nhàng xỏ tay vào túi mà đi tới.

Tiếp theo là liên tục các cú đá được tung ra.

Cơ thể của tên đầu chào mào như một quả bóng bị Tử Thần đá trên chân.

Sau một hồi không chịu được thì hắn đã ngất đi.

Lúc này AI mới đưa ra công bố trận chiến kết thúc.

“Người chiến thắng là Tử Thần.

Phán quyết được đưa ra là Ngũ Thiểm cố ý gây sự.

Trừng phạt giam giữ một tuần.”

Sau khi phán quyết được Thiên Thần phán quyết đưa ra thì tất cả đều nhanh chóng rời đi.

Việc như vậy nhiều lắm.

Tuy nhiên sau khi nhìn sự tàn nhẫn của Tử Thần cũng không có ai rảnh mà tới trêu chọc chúng tôi.

Nhìn những cú đá không lưu tình của Tử Thần, tôi đoán tên tóc chào mào kia chí ít gãy chục cái xương sườn.

Tất nhiên với khoa học hiện nay thì có thể phẫu thuật nội soi và thuốc phục hồi thì ba hôm hắn sẽ khỏi hẳn nhưng cái đau đớn kia thì không thể tránh được.

Mà nói tới đau đớn thì trong lịch sử có một thời kì vô cảm đáng sợ.

Theo ghi chép trên mạng thì khoảng 300 năm trước có một loại thuốc kích thích thần kinh được đưa vào sử dụng.

Tác dụng của nó giúp t·ê l·iệt thần kinh như một loại an thần.

Tuy nhiên thay vi khiến con người buồn ngủ thì thuốc này lại khiến con người không cảm thấy mệt mỏi hay đau đơn.

Tóm lại nó giúp con người luôn duy trì trạng thái tốt nhất để có thể làm việc hết mình.



Mới đầu nó được dùng trong các khu công nghiệp để tối đa hóa sức lao động.

Nhưng thời gian qua đi, người ta đã nhận ra một điều vô cùng khủng kh·iếp.

Những người sử dụng loại thuốc đó thường xuyên nhanh chóng mất đi cảm xúc, tính tình lại trở nên vô cùng nóng nảy và điên cuồng, thậm chí là mất kiểm soát.

Họ giống như dã thú mà hành động theo bản năng.

Thời kì đó có rất nhiều người đã g·iết con mình vì thấy chúng quấy khóc, g·iết vợ, g·iết chồng vì không muốn bị làm phiền.

Nói chung đó là một thời kì vô cùng hỗn loạn.

Thậm chí có những người còn như biến thành quái vật mà lao tới cắn xé người khác như zombie.

Tất nhiên chuyện đó rất nhanh đã được giải quyết.

Mà cách giải quyết của tư bản bấy giờ chính là g·iết c·hết toàn bộ người đã sử dụng thuốc.

Lúc đó, một cuộc t·hảm s·át đã diễn ra khiến cho máu chảy thành xông.

Khi họ c·hết đi thì theo luật pháp, họ bị trở thành phân bón hữu cơ đem đi trồng rau.

Thời kì đó dân chúng khổ không chịu được vì phải làm việc quá sức mới đủ tiền để duy trì sinh hoạt phí.

Còn những kẻ có tiền chỉ cần kiểm soát nhu cầu con người là sẽ có thể đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.

Mọi thứ từ ăn uống, may mặc, thuốc tháng đều chỉ do một nhóm lợi ích thống trị.

Những người dân chỉ có thể tuân theo mà thôi.

Cũng may khi một nhà khoa học tạo ra robot và AI thay thế con người thì một thời kì mới đã mở ra.

Nhưng cũng rất nhanh cũng lại rơi vào tình trạng thiếu hụt tài nguyên.

Cuối cùng mọi thứ trở thành như ngày nay.

“Này Hoàng Thao, ăn đi không nguội hết bây giờ.”

Vô Song đánh thức tôi trong suy nghĩ miên man.

Tôi vội đáp lại

“Ừ, ừ.

Ta đang mải suy nghĩ.

Trông ngươi cơ bắp thế này liệu có đánh được Tử Thần không?”

Vô Song cười đắc ý.

“Hắc hắc, nếu đánh được hắn thì đã không phải chia đôi căn phòng.

Trước ta và hắn có đánh nhau mấy trận rồi.

Mới đầu hắn định đuổi ta đi nhưng không đánh thắng được ta.



Thế là chúng ta trở thành bạn chung phòng.”

Tôi thấy vậy thì cười khổ.

Hai tên này giống như hai thái cực, vậy mà sống chung một phòng.

Không biết sau này tôi sống ở trong đó có được yên ổn không đây?

Hàng này, chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau đi ăn, cuộc sống cứ bình thường mà trôi qua như vậy.

Một hôm khi đang đi tới huấn luyện trường thì gặp một cô bé đang bị một đám vậy quanh.

Hình như cô bé đang b·ị b·ắt nạt.

Thấy vậy thì Vô Song quát lớn.

“Này, các ngươi đáng làm gì đấy.”

Một tên trong số chúng quay lại nói.

“Liên quan chó gì đến mày.

Không muốn ăn đòn thì cút ngay.”

“Hì hì, nghe có vẻ thú vị đấy.”

Nói rồi Vô Sông như một con sư tử mà nhảy vào đánh nhau.

Tuy nhiên một mình hắn không thể chống lại một đám.

Hắn liên tục bị dính đòn.

Lúc này Tử Thần lạnh lùng mà mắng.

“Đúng là ngu ngốc, lo chuyện bao đồng không à.”

Rồi hắn cũng nhảy vào mà đánh nhau.

Tôi lại không muốn ra tay nên chỉ đứng ở ngoài.

Tôi không sợ mình b·ị t·hương mà ngược lại.

Dù gì trước đây, sức mạnh thể xác của tôi đã tương đương với triển linh cảnh.

Mặc dù không có sự hỗ trợ của lực lượng trong cơ thể thì một quyền cũng có thể g·iết c·hết một còn bò.

Dù cho tôi cố áp chế nhưng không sợ vạn nhất mà chỉ sợ nhất vạn.

Thôi thì cứ đứng ngoài xem kịch vậy.

Dù sao chiến lực của Vô Song và Tử Thần đều không hề yếu.



Sau một hồi quần ẩu, thấy không chiếm được thượng phong nên đám kia cũng rút lui nhưng không quên để lại một câu ngoan thoại.

“Các ngươi cứ đợi đấy.”

Vô Song kiêu ngạo mà đáp lại.

“Ha ha, có ngon thì quay lại đánh tiếp ba trăm hiệp.”

Thấy vậy thì Tử thần chỉ hừ lạnh rồi nhìn sang phía tôi vẻ coi thường.

Thấy vậy tôi cũng chỉ có thể cười khổ.

Vô Song sau khi đắc ý thì quay lại đỡ cô gái kia dậy.

“Cô không sao chứ.”

Cô gái có vẻ không b·ị t·hương.

Cô rụt rè à trả lời.

“Tôi không sao, cảm hơn hai anh đã giúp đỡ.”

Bây giờ chúng tôi mới để ý đây là một cô gái với mái tóc bồng bềnh màu xanh lam rất đẹp.

Sau khi thấy vẻ đẹp hút hồn đầy hoang dại đó thì cả tên Vô Song và Tử Thần đều ngây người.

Thấy vậy tôi ho khan

“Khụ Khụ.”

Vô Song sau khi thanh tỉnh lại thì vội buông tay cô gái kia.

“Không biết em tên gì?”

Cô gái nhanh chóng trả lời.

“Ta tên Lưu Tinh.

Không biết các anh tên gọi như nào?”

Vô Song nhanh nhảu đáp.

“À, ta là Vô Song, đây là Tử Thần còn kia là Hoàng Thao.

Không biết đám người kia là ai? Vì sao lại dám hà h·iếp cô gái xinh đẹp giữa nơi công cộng như vậy.”

“Bọn chúng là người của tên Quân Mạc Tà.

Hắn theo đuổi tôi không được liền sai đám thuộc hạ tới đây q·uấy r·ối tôi.”

Nghe Lưu Tinh nói vậy, Tử Thần cũng không kìm được mà chửi.

“Đúng là vô sỉ mà.”

Vô Song cũng tiếp lời.

"Đúng là chó c·hết.

Em yên tâm, có chúng tôi ở đây thì hắn không dám động vào em nữa đâu.

Đi chúng ta cùng đi tới đòi lại công đạo."