Ảnh Giới

Chương 191: Đâm Sau Lưng



Chương 191: Đâm Sau Lưng

Sau khi lấy được thông tin, hình ảnh thì chúng tôi lập tức muốn rời đi.

Nhưng ngay khi quay lại thì thấy hai tên Phi Long, Phi Hổ đã nhanh chân chạy trước.

Không những thế chúng còn gây ra động tĩnh kích hoạt cảnh báo.

Rất nhiều robot lập tức tiến về phía chúng tôi.

"Con mẹ nó các ngươi làm gì vậy?"

Vô Song tức giận chửi lớn nhưng đáp lại hắn chỉ lại là vẻ dửng dưng.

"Chúng ta chỉ là vô tình thôi.

Các người chậm chân không phải lỗi của chúng ta."

Thực sự chúng tôi khá tức giận nhưng hiện cũng không phải là lúc tranh cãi.

Tôi vội thúc giục.

"Mau rời khỏi đây đã.

Tôi và Triệu Vân sẽ đánh lạc hướng của chúng."

Lí do chúng tôi làm vậy vì chiến cơ của Triệu Vân thiên về tốc độ còn của tôi là phòng ngự, ít tiêu hao nên có thể cầm chân địch lâu.

Còn Vô Song và Tử Thần đều thiên về công kích, Lưu Tinh thì lại là xạ thủ.

Vậy là chúng tôi tách ra.

Vô Song bọn họ thì lao ra ngoài còn tôi và Tử Vân thì tiến vào trong mà bắt đầu công kích phá hủy công trình.

Dù gì việc p·há h·oại để gây r·ối l·oạn là cách tốt nhất để thoát thân khi bị phát hiện.

Sau hai tháng học tập thuật giả kim thì tôi cũng đã dung hợp được một phần sức mạnh của bản thân với thiên địa đất nước này.

Nó không bá đạo nhưng tôi đã có thể dùng thần thức giống kiểu ra đa.

Cũng có thể kiểm soát các thuật pháp một cách tinh tế hơn và không bị quá độ.

Nếu xét thực lực thì đã quay lại thời điểm ngưng thần kì.

Có thể phát động kĩ năng thuộc tính và nhiều kĩ xảo chiến đấu khác.

Chỉ là tôi vẫn cố gắng che đậy vì chưa hề biết rõ sức mạnh thực sự đất nước này.

Tôi và Triệu Vân vừa phá hủy công trình vừa cố gắng lao vào trong nhằm tạo ra không gian cho đám Vô Song chạy trốn.

Thần thức không ngừng phóng xuất kiểm tra tình hình để tìm đường chạy an toàn nhất.

Bất ngờ tôi thấy có mấy con robot đang tiến vào một căn phòng bí mật.

Đây có lẽ là nơi cất giấu kết quả nghiên cứu.

Tôi cười lạnh rồi âm thầm ghi nhớ cách tiến vào.



Tưởng chừng kế hoạch t·ẩu t·hoát của chúng tôi hoàn hảo nhưng không hề.

Hễ nhóm Vông Song, Tử Thần đi tới đâu thì đám Phi Long, Phi Hổ lại gây động tĩnh ở đó.

Từ đó đội quân robot rất nhanh đã quay lại bao vây họ.

Thấy vậy tôi biết rằng không thế tiếp tục chạy trốn.

Tôi gửi thông báo chiến đấu và cứu viện rồi lập tức kích hoạt Cự Phách.

Một con robot lớn như một ngôi nhà hai tầng xuất hiện thu hút hết thảy ánh nhìn.

Lập tức Vô Song cũng kích hoạt chiến xa.

Sau đó lần lượt là Lưu Tinh, Tử Thần, Triệu Vân.

Sau khi kích hoạt chiến xa thì đám robot cũng không yếu thế mà kích hoạt những cỗ máy chiến đấu khổng lồ của chúng.

Chúng tôi nhanh chóng tập hợp.

Tôi đóng vai trò tanker bảo về phía trước.

Vô Song là chủ công cánh trái, Tử Thần là chủ công cánh phải, Lưu Tinh làm xạ thủ điểm kích, Triệu Vân đóng vài trò q·uấy n·hiễu và thích sát.

Chúng tôi vừa đánh vừa rút lui nhưng quân địch quá mức đông khiến chiến cơ của chúng tôi liên tục trúng đòn.

Khi mà chúng tôi giữ được một khoảng cách với đám robot định phát động rời đi thì lại phát hiện quân địch bị đội một dụ đi đang quay lại bao vây.

Tôi vội nói.

"Mọi người.

Tình hình chúng ta đang bị bao vây rồi.

Địch quá đông không thế tiếp tục chống lại.

Mau tìm phương án chạy trốn."

Lưu Tinh cũng nhận ra có điều không ổn vội nói.

"Ở phía tây có một con sông, chúng ta có thể sử dụng chế độ tự lại cho chiến xa còn chính mình thì tới con sông kia để ẩn nấp."

Tử Thần không cho là đúng.

"Không ổn, mặc dù cách đó bình thường rất tốt nhưng đây là địa phận của địch nhân.

Chúng ta không thể nào biết được có thiết bị theo dõi nào quanh đây không?"

Vô Song sốt ruột.

"Cái này không được, cái kia không được.

Cứ liều một trận cho xong đi."

Sau một hồi suy tư tôi liền nói.



"Bây giờ mọi người cài chế độ tự động cho chiến xa rồi tất cả lên chiến xa của tôi.

Mặc dù tốc độ tôi chậm nhưng khả năng phòng ngự cao, mức uy h·iếp thấp nhất nên theo tư duy của robot chúng sẽ không mấy chút ý.

Chỉ cần cầm cự tới lúc viện quân tới thì sẽ có cơ hội sống."

Nghe đến đây thì Vô Song tức lắm.

"Viện quân cái chó gì chứ.

Chính chúng đã cố tình khiến chúng ta rơi vào vòng vây như bây giờ."

Triệu Vân đã không còn giữ được vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của một sát thủ.

"Đúng là chó c·hết! Đều tại các người.

Tự dưng khiến ta bị vạ lây."

Vong Song nghe vậy thì chĩa kiếm về phía Triệu Vân.

Triệu Vân thấy vậy vẫn tiếp tục mà chửi.

"Ta nói không đúng sao.

Tự dưng ta lại đi chung với các ngươi để phải c·hết ở đây.

Nhẽ ra ta phải chạy trốn từ trước.

Ít nhất cùng với đám Phi Long, Phi Hổ."

Thấy tất cả trở nên mất bình tĩnh và bắt đầu cãi nhau.

Tôi đành quát lớn.

"Im hết cho tôi.

Cậu nghĩ tự dưng mà cậu được phân cùng với chúng tôi à.

Tất cả đều do Quân Mạc Tà sắp xếp.

Nếu không phải cậu đắc tội hắn thì cũng là cậu quá giỏi nên bị hắn nhắm tới.

Vì thế bớt cãi nhau lại đi.

Bây giờ tìm cách sống sót mới là cái cần làm."

Sau một hồi trao đổi thì mọi người đã quyết địch nghe theo kế hoạch của tôi.

Theo như kế hoạch thì chúng tôi sẽ để chế độ tự động cho chiến xa.

Tất cả sẽ lên Cự Phách của tôi rồi chạy trốn.

Mặc dù có thể bị t·ấn c·ông nhưng với phòng thủ siêu mạnh thì tạm thời có thể không ảnh hưởng tới tính mạng.

Mặc dù robot có thể dùng máy quét để quét sinh vật sống nhưng tôi cũng có cách để có thể chống lại.



Chỉ cần giả c·hết thành công thì mới có hi vọng sống sót.

Nói là làm.

Tất cả nhảy sang chiến cơ của tôi.

Đôi mắt họ đều trở nên đỏ au.

Với mỗi một chiến binh thì chiến xa vừa là người bạn vừa là một phần của họ.

Bây giờ phải nhìn chiến xa của mình bị hủy diệt thì có mấy người không buồn.

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích.

Tôi nhanh chóng mang theo Cự Phách chạy chốn.

Trên đường đi liên tục bị dính đạn, tới khi tới trước một toà nhà thì gục xuống b·ốc k·hói.

Bên phía các chiến xa được cài tự động cũng lần lượt bị phá hủy.

Tình huống trong dự liệu xảy ra.

Sau khi xử lí xong chiến cơ thì đám robot bắt đầu quét người sống nhưng chúng quét thì chỉ là sử dụng tia x quang hoặc sóng âm.

Tất cả những cái đó đều bị Cự Phách loại bỏ.

Không phải Cự Phách lợi hại mà kim loại tạo ra nó quá dày và đặc biệt nên không thể thăm dò.

Sau một hồi kiểm tra không thấy còn sự sống thì năm chiến xa của chúng tôi bị những con robot đưa về căn cứ.

Sau khoảng nửa canh giờ thì t·iếng n·ổ ở bên ngoài lại vang lên không ngừng.

Thấy vậy thì Tử Thần cười lạnh.

"Lũ chó c·hết đó đánh tới rồi."

Lưu Tinh tỏ vẻ lo lắng.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ.

Cứ trốn mãi cũng không phải là cách."

"Ài, tùy cơ ứng biến thôi."

Quả nhiên rất nhanh, một đám chiến xa đánh tới.

Mặc dù số lượng chỉ khoảng 20 chiến xa nhưng được trang bị hỏa lực mạnh.

Đồng thời đa số chiến xa đều bị chúng tôi liều mạng tiêu hao nên chúng dễ dàng đánh bại.

Sau khi đánh bại toàn bộ đám robot thì chúng bắt đầu thu thập tài nguyên mà chẳng hề quan tâm gì tới việc chúng tôi đ·ã c·hết hay chưa.

Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị rời đi thì có một tên lên tiếng.

"Thống Lĩnh, theo phân phó của Quân thiếu gia thì sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác.

Hiện chúng ta cứ thế mà quay về sao?"

Tên chỉ huy vỗ chán tự trách.

"Ầy, thiếu chút nữa ta quên việc này."