Ảnh Giới

Chương 192: Phản Công



Chương 192: Phản Công

Sau đó hắn đem một chiếc máy.

Đây là máy chỉ có thống lĩnh có, dùng để tìm kiếm, quản lí thành viên đội.

Nó có thể định vị hết thảy thành viên trong bán kính 10 km.

Lập tức hắn rất nhanh phát hiện ra chúng tôi.

Dù sao đây là mạng nội bộ của q·uân đ·ội nên trừ khi chúng tôi tháo bỏ các thiết bị như đồng hồ không gian, nếu không thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tên thống lĩnh sau khi xem thiết bị thì dẫn đội đi tới trước chiến xa Cự Phách của tôi.

Hắn cất tiếng nói đầy mỉa mai.

"Sao lại không ra ngoài.

Robot đã bị chúng ta tiêu diệt hết rồi."

Biết không thể trốn.

Chúng tôi mở cửa xuất hiện.

Vô Song không nhịn được mà tức giận chửi bới.

"Các người dễ dàng tiêu diệt cứ điểm này, vậy hà cớ làm sao bây giờ mới xuất hiện để chúng tôi bị vây công."

Tên thống lĩnh tỏ vẻ vô tội nhún vai.

"Đoán xem."

Vô Song định tiếp tục đôi co thì Lưu Tinh đã gàn lại rồi nhỏ nhẹ.

"Nhiệm vụ đã kết thúc.

Xin thống lĩnh dẫn đội đưa tất cả trở về an toàn."

Lúc này chỉ nghe tiếng tên thủ lĩnh đó cười lớn.

"Haha, nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng do một đội không tuân theo chỉ huy dẫn tới bốn thành viên bị tiêu diệt.

Các người nói có đúng không Phi Long, Phi Hổ?"

Hai tên đó lập tức gật đầu.

"Đúng vậy thưa thống lĩnh.

Chúng tôi sẽ báo cáo sự thật cho Thiên Thần Công Chính."

"Tốt, Các người đã nhớ sự thật chưa?"

Tên thông lĩnh nói xong thì quét mắt nhìn đám người xung quanh.

Một đám đồng thanh.

"Nhớ rồi chỉ huy."



Lưu Tinh bắt đầu căng thẳng.

"Các người muốn làm gì.

Các người định dùng việc công báo thù riêng sao.

Nếu để Thiên Thần Công Chính biết được thì các người sẽ bị phán tử hình đó."

Tên thông lĩnh vẫn nở nụ cười đê tiện.

"Haha, ở đây chỉ có chúng ta thì ai sẽ tiệt lộ đây."

Lúc này Triệu Vân vội vã chạy ra.

"Thống Lĩnh, xin ngài tha cho ta.

Ta không có liên quan gì với họ cả.

Ta xin thề là sẽ giữ bị mật.

Ngài bảo ta nói gì ta sẽ nói vậy."

Nhưng tên thống lĩnh nghe xong thì chỉ rút kiếm đâm thẳng qua lồng ngực Triệu Vân.

"Hừ, ngươi không có chung đội với chúng nhưng ngươi lại đắc tội với Quân Thiếu.

Quân Thiếu đã có dặn trước là ngươi cũng không may hi sinh."

"Ngươi, ngươi!"

Triệu Vân nấc lên vài tiếng.

Máu trào ra ngoài miệng rồi tắc thở.

Vô Song thấy vậy vội nói.

"Các ngươi lại giám g·iết người."

Tên Thống Lĩnh cười gian rồi phất tay.

Một loại súng chĩa thẳng vào chúng tôi.

Năng lượng chớp động liên tục chứng tỏ sũng đã lên nòng.

Tử Thần phát động cơ giáp mini đứng trước hết thảy.

Hắn giờ như muốn lấy thân mình mà chặn lại tất cả nhưng số pháo kia nhiều lắm.

Dù có mười hắn mà không có chiến xa thì cũng vẫn phải c·hết.

Chỉ nghe hắn nói.

"Mọi người, rất vui vì được quen biết mọi người.

Tôi biết tính cách của tôi không tốt nhưng tôi thực sự muốn nói “tôi rất vui”."

Vô Song cười lớn.



"Mong kiếp sau vẫn là anh em."

Lưu Tinh cũng nói.

"Mong kiếp sau em lại được gặp ba anh."

Tôi thì không nói gì cả.

Tên thống lĩnh phất tay hạ lệnh.

Lập tức hàng trăm tia đạt bắn thẳng vào phía chúng tôi.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.

Sau t·iếng n·ổ kết thúc, mọi người mở mắt ra.

Vô Song cất tiếng cười đầu tiên.

"Ha hả, không ngờ địa ngục lại có không gian như phòng ở dương gian.

Ỏ, mọi người cũng ở đây à.

Không ngờ c·hết rồi vẫn được ở cạnh nhau."

Tử Thần nhìn quanh rồi cau mày.

"Hoàng Thao đâu rồi?"

Tên Vô Song lại bắt đầu nói nhảm.

"Chắc chắn thằng này làm nhiều việc xấu nên không được ở chung với chúng ta."

Lưu Tinh sau một hồi quan sát thì nghi hoặc.

"Hình như có gì đó sai sai hai anh ạ."

Lúc này tôi cất tiếng.

Mọi người yên tâm đi.

Tất cả vẫn còn sống và đang ở trong cơ thể Cự Phách.

Tôi sẽ cố hết sức mang mọi người rời khỏi đây.

Để tránh sau này Thiên Thần Công Chính điều tra nên tạm thời tôi không thể cho các bạn xem chuyện gì đang xảy ra.

Nghe vậy thì ba người Vô Song, Tử Thần, Lưu Tinh vô cùng nghi hoặc nhưng họ cũng không nhiều lời.

Họ chỉ cổ vũ tôi bằng tất cả sức lực.

Vô Song nói.

"Cố lên, nếu trở về được thì tôi mời cậu đi bia ôm miễn phí."



Từ Thần cũng nói.

"Nếu chúng ta trở về được thì tôi cho phép cậu đi qua chỗ tôi ngủ thoải mái."

Lưu Tinh nghe xong thì ấp úng.

"Nếu, nếu chúng ta trở về được thì, thì anh muốn làm gì em cũng được.

À không, không phải.

Anh muốn em làm gì cũng được.

Không, cũng không đúng."

Thực ra tình hình hiện tại không hề xấu như họ nghĩ.

Sau khi kích hoạt Cự Phách thì tôi đã sử dụng thuật giả kim để cải tạo nó thành pháp tướng giống với Tu La.

Cả cơ thể hắc sắc tràn đầy sức mạnh.

Mặc dù không thể trực tiếp thi triển như những đất nước khác nhưng thông qua cơ giới của chiến xa thì cũng không kém bao nhiêu.

Cự Phách giờ đã có một động cơ phản lực cực mạnh, một cây thương kiếm laze cực sắc bén.

Hệ thống quan sát cũng được kết hợp với thần thức để mở rộng và tăng độ chính xác.

Hệ thống lá chắn phòng ngự cũng được kích hoạt tối đa.

Giờ tôi như một con sói lao vào bầy cừu.

Một nhát chém của tôi đều dễ dàng xẻ đôi một chiến xa của đám ác ôn kia.

Đạn đạo của chúng bay tới chỗ tôi lại không sao xuyên qua phòng ngự.

Tên thống lĩnh thấy vậy cũng vô cùng sợ hãi.

"Chuyện gì, chuyện gì xảy ra vậy?"

Rồi hắn gào lớn với đám học viên.

"Mọi người mau tập trung hỏa lực.

Sức mạnh của hắn chắc chắn là có thời hạn.

Mau toàn lực tiêu diệt hắn."

Nhưng hắn không bao giờ ngờ được tôi lại là một giả kim sư với sức mạnh kinh người.

Bình thường giả kim sư cấp thấp chỉ có thể tạo ra vật chất để bổ xung cho chiến xa khi cần sửa chữa hoặc trở thành người chế tạo linh kiện.

Giả kim sư trung giai thì có thể trực tiếp bổ sung năng lượng để chiến xa thoải mái hoạt động và công kích.

Còn giả kim sư cấp cao như tôi thì đã có thể đồng hóa sức mạnh của mình với chiến xa.

Từ đó có thể nâng cấp v·ũ k·hí lên một tầm cao mới.

Công kích và phòng ngự đều không phải những chiến xa phổ thông có thể chống lại.

Tôi không hề lưu thủ mà liên tục tiêu diệt hết thảy kẻ địch.

Những kẻ khi chiến xa bị phá hủy được lồng bảo vệ đẩy ra cũng bị tôi tiêu diệt.

Dù có cố gắng, chúng vẫn không thể thoát khỏi thần thức của tôi được.