Ảnh Giới

Chương 202: Chỉ Là Kí Ức



Chương 202: Chỉ Là Kí Ức

Lúc này có rất nhiều dân thường đã đi tới.

Họ nghe vậy đều lên tiếng thanh minh.

"Xin đại nhân minh giám.

Chúng tôi chỉ là dân thường mà thôi."

Cũng có những người sợ hãi mà quỳ xuống xin tha.

"Xin các vị tha cho chúng tôi.

Chúng tôi chỉ là những người dân vô tội."

Thấy vậy thì Hồng Liên, Phi Phong hay Tử Nguyệt đều có chút do dự.

Ngay lúc này thì Mật Danh là người quyết đoán nhất.

Hắn bắn ra hai tia laze cắt đứt hai cánh tay của hai người bình thường trong số họ.

Lập tức tiếng kêu thảm vang lên.

"Các ngươi điên rồi.

Chúng ta chỉ là dân thường.

Thiên thần công chính sẽ tiêu diệt các người."

Nhưng sau vài tiếng chửi bới thì mặt ai cũng biến sắc.

Cơ thể là máu thịt không sai nhưng bên trong vẫn có những dây dẫn năng lượng sinh học.

Điều này chứng tỏ họ đã không phải là người nữa mà là người nhân tạo, bán robot hoặc một thứ gì đó tương tự.

Lúc này Lỗ Thần mới quát lớn.

"Nhìn xem, các người còn gì để nói không?"

Bọn họ hoang mang.

"Chuyện này làm sao có thể.

Sao cơ thể chúng ta lại biết thành như thế này?"

Tất cả đều không nói lên lời rồi rất nhanh họ nhìn về phía lão trưởng thôn mà dò xét.

Lão trưởng thôn lúc này cả người lão run lên, hai hàng lệ rơi đầy mặt.

Lão nhìn về những người dân mà lắp bắp nói.

"Xin lỗi mọi người.

Kì thật các người đều đ·ã c·hết từ lâu rồi.



Năm ngoái khi q·uân đ·ội robot đuổi g·iết một nhóm chiến xa thì đi ngang qua đây.

Đám người đó lại trốn vào trong làng khiến tất cả trở thành mục tiêu công kích.

Ta lúc đó đi làm nhiệm vụ ở làng bên nên may mắn sống sót.

Khi ta quay lại thì chỉ còn lại một đống hoang tàn.

Cũng may tài nguyên đám đội ngũ kia để lại đủ nhiều.

Ta dùng công nghệ để hồi sinh các người.

Các người sống là nhờ ta đó, các người biết không?"

Lão trưởng thôn nói trong nghẹn ngào.

Nhưng sau khi hắn nói xong, lại không một ai đáp lại.

Thậm chí đám người kia đều đã trở nên bất động nhưng bị tắt mất động cơ.

Phi Phong nhìn lão già mà nói.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lão già nhìn đám người làng đang đứng im mà vừa khóc vừa cười.

Rồi lão quay sang chúng tôi nói.

"Ta không muốn họ thấy sự tàn ác của ta.

Nên ta tạm dừng họ rồi.

Đợi mọi chuyện kết thúc thì mọi chuyện sẽ lại như xưa."

Nói rồi đôi mắt lão trở nên đầy tức giận.

"Các người đáng c·hết.

Vì sao lại muốn tới đây phá hỏng cuộc sống yên bình của chúng ta chứ.

Các người đi c·hết đi."

Lập tức có một đội mười chiến xa từ dưới đất bay lên mà t·ấn c·ông chúng tôi.

Thấy vậy chúng tôi cũng lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu.

Lỗ Thần nhìn một hồi thì vội nói.

"Mọi người cẩn thận, đây là đội chiến xa đã m·ất t·ích ở trong thôn trước đây."

Phi Phong tức giận nói.

"Quả nhiên họ đã gặp chuyện ở đây.



Các người đáng c·hết!"

Hồng Liên đôi mắt cũng đỏ lên.

"Mọi người, xông lên.

Tiêu diệt bọn chúng."

Kì thực đội ngũ này cũng có quen biết với chị ấy nên sau khi nhận được nhiệm vụ chị ấy mới xung phong tiếp nhận.

Nghe thấy mệnh lệnh của Hồng Liên thì chúng tôi không còn lưu thủ.

Tôi lao tới dùng sợi xích trong tay mà quấn lấy hai con chiến xa.

Hồng Liên cũng dùng hỏa diễm lao tới mà đánh.

Phi phong thì yểm hộ cho lỗ thần lùi lại sau công kích bất ngờ.

Tử Thần cũng liên tục dùng hỏa lực tầm xa mà công kích.

Mật Danh vẫn giữ nhiệm vụ quan sát, điều phối và hỗ trợ.

Mặc dù quân địch rất mạnh nhưng khi chiến đấu, tôi lại thấy chúng hoạt động rất máy móc.

Cũng chính vì sự hoạt động máy móc đó nên chỉ độ nửa canh giờ là chúng tôi đã tiêu diệt được hết đám chiến xa này.

Thấy vậy lão già trưởng thôn cũng không hề chạy trốn mà quỳ xuống mệt mỏi.

"Tại sao, tại sao chứ?

Tại sao tất cả đều c·hết, chỉ còn mình ta còn sống?

Tại sao?"

Chúng tôi sau khi thấy mọi chuyện đã được không chế thì đi tới trước người lão.

Lão vẫn chỉ ngồi đó thất thần mà không hề cử động.

Sau một hồi xem xét đám robot thì Tử Nguyệt mới nhẹ nhàng nói.

"Ông có biết rằng tất cả ông làm chỉ là đang lừa mình dối người không?"

Lão già lúc này đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn chúng tôi.

"Tôi biết chứ.

Nhưng tôi không muốn xa vợ con cũng như hàng xóm của mình.

Họ đã gắn bọ với tôi từ khi còn nhỏ.

Khi tôi còn bé, không có gì ăn.

Chính họ đã cưu mang tôi.



Khi thấy tôi có thiên phú học tập thì họ lại góp tiền, góp gạo cho tôi học tập.

Thế mà giờ đã tôi lại không thể bảo vệ được họ.

Chỉ có thể thấy họ c·hết trong tuyệt vọng.

Ta không cam tâm, ta không cam tâm ...."

Nghe vậy chúng tôi cũng đành bất lực thở dài.

Cuộc sống luôn vô thường như vậy.

Hồng Liên bây giờ mới đưa ra quyết định.

"Thôi, giờ đưa ông ta về để cho Thiên Thần Công Chính phán xét.

Dù sao pháp luật vẫn là trên hết.

Đi thôi."

Kì thật đám người làng không hề sống cũng không phải bán robot.

Thực ra thời đại này con người có thể lưu trữ kí ức người vào một thiết bị để lưu trữ, tưởng nhớ và khi tái hiện thì tưởng chừng họ đang sống.

Nhưng thực tế họ không hề có linh hồn.

Cũng chính vì thế họ cũng không thể tính toán hay phát triển.

Họ chỉ giống một đoạn kí ức được liên kết và thực hiện những công việc đơn giản hoặc tìm kiếm tri thức trong kí ức của họ.

Sau đó thực hiện một loạt hoạt động như những NPC được lập trình sẵn.

Phải biết con người đang ngày đêm lỗ lực, tìm kiếm cách để dung hợp bộ não con người với máy tính hoặc robot để có được cuộc sống bất tử mà vẫn chưa thành công.

Nhưng ở đây không giống thế một chút nào.

Kì thực công nghệ ở ngôi làng này là đem những hình ảnh trong camera và tạo ra những bản sao theo trí nhớ của lão trưởng thôn.

Thậm chí ở họ cũng không hề có kí ức bản thể mà chỉ có kí ức nhân tạo được tạo ra.

Đây chỉ có thể xem là cách lão già đó tự lừa mình dối người để giảm bớt sự mất mát mà thôi.

Cũng chính vì thế lão ta có thể khống c·hết toàn bộ hành động của người làng để họ bất động như hiện tại.

Về sau chúng tôi biết lão bị phán án tử vì đã vi phạm nhiều đạo luật cũng như hại c·hết chiến đội trước đó.

Cuộc sống này luôn đầy rẫy sự bị ai như vậy.

Chúng tôi cũng rất nhanh quay lại với cuộc sống hàng ngày với các nhiệm vụ đơn giản.

Tôi sau lần đó cũng thử nghiên cứu thêm về các tạo robot và chuyển giao kí ức.

Tôi muốn thử xem có thể thông qua đó đưa Như Mộng ra ngoài hay không.

Đã lâu không được gặp và nói chuyện với cô ấy làm tôi rất nhớ.

Mặc dù có thể dùng AI mô phỏng nhưng thật vẫn là thật, giả vẫn chỉ là giả mà thôi.