Ảnh Giới

Chương 203: Xâm Nhập Hậu Phương



Chương 202: Xâm Nhập Hậu Phương

Một năm sau, chúng tôi nhận được lệnh toàn lực chi viện thành trì phía đông đất nước.

Nghe nói là có kẻ muốn tạo phản để làm vua.

Một đất nước công bằng công chính như này tuy tốt nhưng với những kẻ đầy dã tâm thì chẳng khác nào một nhà tù lớn cả.

Điều kì lạ là vì sao Thiên Thần Công Chính lại không phát hiện ra.

Phải biết Thiên Thần Công Chính luôn âm thầm quan sát hết thảy.

Chỉ cần có nguy hại cho đất nước thì dù không bị phát hiện hay tố cáo thì thiên thần công chính cũng tự động công khai.

Vậy mà ở đất nước này lại không có thông báo gì để cho đám phản loạn c·ướp được 1/3 lãnh thổ mới phát động toàn lực phản kích.

Chúng tôi nhanh chóng tập trung rồi xuất phát theo mệnh lệnh được gửi tới.

Tôi hỏi đám người Hồng Liên.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phi Phong lắc đầu thở dài.

"Không biết?

Chẳng hiểu thằng điên nào lại muốn phải hủy đất nước tươi đẹp như thế này?"

Hồng Liên cũng tiếp lời.

"Mọi người lần này nhớ cần thận vì bọn chúng rất đông và mạnh.

Nghe nói là lực lượng của chúng lớn đến nỗi phải huy động chiến đội toàn quốc tham chiến đó."

Tôi chợt nhớ tới điều gì đó liền nói:

"Vậy nếu khi chúng ta đánh nhau mà người robot xâm chiếm thì sao?"

Lúc này Tử Nguyệt cười đáp lại.

"Yên tâm đi, nghe nói đất nước của chúng ta được thần minh bảo hộ nên q·uân đ·ội robot không dám công chiếm đâu.

Bình thường chỉ là xâm nhập nhỏ lẻ thôi."

Tôi sững sờ.

Đất nước này cũng có thần minh gì đó sao.

Lại còn bảo hộ đất nước con người.

Mặc dù biết rằng ngoài trời có trời nhưng quy tắc tuyệt đối là sẽ không tùy tiện nhúng tay.

Vậy chuyện này là sao?

Chúng tôi cứ nói chuyện phiếm độ ba ngày thì phi thuyền đã tới chiến trường.



Đập vào mặt tôi là hàng ngàn chiến xa đang công kích rào chắn năng lượng.

Chỉ khoảng độ một ngày nữa thì rào chắn sẽ sụp đổ.

Chúng tôi được xem là quân tiếp viện nên sẽ chuẩn bị một chút rồi phải lập tức tham chiến.

Tất cả người tới lần này đều tập trung ở một quảng trường.

Có một vị trung niên tới gặp chúng tôi để bàn giao nhiệm vụ.

Ông ta nói.

"Mọi người, lần này trong đất nước chúng ta xuất hiện phản loạn.

Ta hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực để tiêu diệt kẻ địch.

Bảo vệ quê hương đất nước được yên bình."

Có một người to cao hùng hổ nói.

"Quân địch có bao nhiêu ạ?"

Vị trung niên kia thở dài.

"Khoảng 3000 chiến xa."

"Nhiều vậy sao?"

Tất cả chúng tôi nghe vậy đều cảm thấy khá hoang mang.

Lão ta nói tiếp.

"Đúng vậy, quân địch rất đông.

Lực chiến đấu cũng khá mạnh nên cần sự hỗ trợ của mọi người."

Một tên mập không cho là đúng mà cười lớn.

"Yên tâm đi.

Có chúng tôi ở đây thì phút mốt."

Lại có một vị nữ trung niên cất tiếng.

"Vậy có biết lai lịch quân địch hay không?"

Vị trung niên kia rất nhanh đã khẳng định.

"Bọn chúng là tay sai của người robot."

"Thì ra là vậy."

Chúng tôi nghe vậy thì đều thấy nó hợp tình hợp lí.



Rất nhiều câu hỏi được đưa ra một cách nhanh chóng giúp chúng tôi tạm thời nắm được tình hình trên chiến trường.

Kì thật thông tin đều được đưa lên hệ thống mạng nhưng vì tính chân thực nên con người vẫn thích hỏi trực tiếp hơn.

Sau khi chuẩn bị thì chúng tôi lập tức lao ra ngoài để ngạnh kháng với quân địch.

Lực lượng tiếp viện và quân trong thành hiện chỉ có hơn 1000 chiến xa nhưng phải đánh để đợi chi viện đợt sau tới.

Thực sự phải nói, đây là cuộc chiến tiêu hao tài nguyên chứ không thể coi là chiến đấu thuần túy.

Cả hai bên liên tục bắn đạn cao xạ, bom h·ạt n·hân, tia tử thần mà phá hủy chiến xa của nhau.

Chẳng có ai s·ợ c·hết vì hầu hết đều lái chiến xa nên vô cùng liều mạng.

Tuy nhiên có rất nhiều chiến xa địch trước khi bị phá hủy đều dùng cách thức đồng quy vu tận để tạo tổn thương cho chiến xa bên tôi.

Khiến cho cả hai bên đều tổn thật vô cùng nặng nề.

Những kẻ trong chiến xa thoát ra cũng sẽ bị nhắm tới chứ không được bỏ qua như khi đấu với q·uân đ·ội robot.

Chúng tôi vẫn như mọi khi, sẽ nhắm tới hậu phương quân địch để thăm dò tình hình chứ không trực tiếp chiến đấu như những đội ngũ khác.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới hậu phương của quân địch.

Ở đây chúng tôi thấy một tòa thành được xây dựng sơ sài.

Ở trong đó có rất nhiều người đang không ngừng chuẩn bị vũ trang cho chiến xa rồi lại xuất phát đi chiến đấu.

Chúng tôi nhanh chóng âm thầm tiến nhập mà không gây ra động tĩnh gì.

Ở một gian phòng chúng tôi thấy những kẻ b·ị t·hương nặng đều bị xử quyết ngay lập tức.

Ở một bên khác là máy trị liệu luôn trong tình trạng kín chỗ.

Có căn phòng chuyên có đồ sửa chữa, có căn phòng lại chứa thực phẩm.

Một gian phòng tôi lại thấy có mấy tên đang ngồi bàn bạc sự việc.

Tôi đoán đây chính là phòng chỉ huy.

Hồng Liên cũng hiểu rõ tình hình nên ra hiệu cho chúng tôi đột kích.

"Mọi người, xông lên."

Chúng tôi lập tức xông vào không chế hết thảy.

"Các ngươi đã b·ị b·ắt?

Mau buông v·ũ k·hí đầu hàng."

Nhưng không để chúng tôi tra hỏi thì lập tức có hai tên lập tức mặc kệ cảnh cáo mà tiến hành kích hoạt báo động.

Thấy vậy Lỗ Thần, Phi Phong trực tiếp g·iết c·hết chúng.



Những kẻ khác cũng không chờ c·hết mà hành động ngay lập tức.

Thấy vậy Hồng Liên khá bất ngờ.

"Đám người này điên hết rồi sao?"

Khi chúng tôi định g·iết c·hết một cô gái thì Mật Danh lại chạy tới ngăn cản.

"Đừng, mau dừng tay?"

Hắn lập tức đứng chắn cho cô gái đó.

Hồng Liên tức giận quát lớn.

"Mật Danh ngươi làm gì vậy?"

Phải biết bây giờ báo động đã bật.

Ở bên ngoài có lẽ đã bị địch nhân bao vây rồi.

Chỉ thấy Mật Danh sau khi ngăn cản công kích thì quay lại nhìn cô gái kia.

"Số 17.

Ngươi còn nhớ ta không?

Ta là 31 đây."

Nghe vậy chúng tôi đều sững sờ.

Cô gái kia định t·ự s·át cũng dừng lại.

Cô cau mày một chút rồi tỏ vẻ nghi hoặc.

"Là ngươi."

"Phải là ta đây?"

Nói rồi cô gái đó vội lùi lại, rút dao nhỏ chĩa về phía Mật Danh mặc kệ hắn nói gì.

Cô gái bắt đầu gào lên trong sự tức giận.

"Vì sao ngươi lại dám đi cùng với quân địch mà con phản bội cha chứ?"

Mật Danh đưa hai tay lên để tránh kích thích cô gái rồi nói.

"Số 17, ngươi nghe ta giải thích?

Thục ra mọi chuyện ...."

Nhưng không để hai người nhiều lời thì quân địch đã đạp cửa xông vào.

Lập tức có một tên chỉ huy lạnh lùng ra hiệu lệnh tiêu diệt.

"Giết chúng đi."

Chỉ thấy bom đạn như mưa mà bắn về phía chúng tôi.