Ảnh Giới

Chương 207: Đất Nước Robot



Chương 206: Đất Nước Robot

Nhưng đám người nhân tạo kia không biết rằng:

Tôi vốn là người tu tiên tới cảnh giới triển linh.

Linh hồn đã trở thành một thể độc lập, thể xác chỉ như một túi da.

Bất kì lúc nào tôi cũng có thể đoạt lại quyền kiểm soát thân thể nhưng sau khi dung nhập con chip tôi cũng phát hiện ra một điểm tốt không tưởng.

Thông qua con chip tôi đã có thể lưu trữ thông tin siêu nhanh, mọi giác quan đều có máy tính xử lí.

Mọi vật chất đều có AI hỗ trợ xử lí khiến mọi quá trình đều trở nên đơn giản hơn.

Ngay cả thuật giả kim cũng có thể thực hiện trơn tru dù là lần đầu tiên học.

Sau khi phát hiện ra chỗ tốt thì tôi quyết định không rời đi mà ở lại đây học tập khoa học đen.

Phải biết những gì học viện để cho chúng tôi học chỉ là kiến thức cơ bản, kiến thức phù hợp với đất nước con người còn ở đây thì mọi kiến thức đều có thể học tập.

Sau hai năm thì mọi kiến thức đều được tôi lưu lại trong đầu.

Cũng trùng hợp là hai năm sau thì đám giả kim sư tham chiến dẫn tới phía quân phản loạn của Cáp Mô Vương dần yếu thế.

Mặc dù Cáp Mô Vương cũng tẩy não được không ít giả kim sư nhưng giả kim sư b·ị b·ắt và khống chế như tôi lại không thể phát triển.

Họ chỉ có thể sử dụng sức mạnh đang có mà thôi.

Với lại nội tình của một quốc gia nào có phải là thứ thể hiện ở bên ngoài.

Một khi c·hiến t·ranh thì những thứ giấu kín mới được bày ra.

Rất nhanh Cáp Mô Vương liên tục bại lui.

Tôi tránh bị tiêu diệt nên đã đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể mà rời đi.



Trong thời gian này tôi đã âm thầm cải tạo con chip biến nó thành một phần cho riêng mình.

Sau hai năm thì hiện giờ, khả năng phân tích, lưu trữ, học tập, sáng tạo của tôi đều mạnh hơn trước rất nhiều.

Đồng thời tôi cũng có một suy nghĩ to gan giống Cáp Mô Vương.

Nếu tôi dùng thuật phân thân ở đất nước Hoa Anh Đào kết hợp với con chip có phải là tôi cũng sẽ có thể tạo ra một đội quân không.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng quy tắc đất nước này lại không cho phép tôi có thể thử nghiệm.

Tôi quyết định tiến nhập sâu vào đất nước robot.

Tôi biết ở nơi này thì con đường phát triển là ở đó chứ không phải đất nước con người.

Đáng buồn thay, nếu giống các quốc gia tôi đi qua thì đất nước con người mới chính là ma quỷ.

Điều này đã làm tôi nghi hoặc rất lâu.

Vậy là tôi lặng lẽ tiến nhập đất nước robot mặc cho phía sau là cuộc chiến của Cáp Mô Vương và đất nước con người.

Tôi không biết hiện giờ đám người Phi Phong ra sao nhưng có duyên sẽ gặp lại.

Cuộc đời của tu giả vốn là vậy mà.

Thời gian cứ chậm rãi trôi đi.

Sau khi tôi g·iết một kẻ người robot thì đã mô phỏng rồi trà trộn vào quốc gia của họ.

Một kết quả khiến tôi phải nghi ngờ những gì mình tin tưởng bấy lâu.

Những người robot thực sự họ không phải lạnh lùng như robot.

Họ vẫn có tâm tư tình cảm như người bình thường.



Chỉ khác một điều là họ có sự điên cuồng, chấp nhất với việc nghiên cứu khoa học kĩ thuật hơn mà thôi.

Trong mắt họ thì niềm vui là những thành tích, kết quả đạt được.

Họ cũng có thú cưng, cây cối nhân tạo nên kì thực chỉ có vẻ ngoài là khác biệt.

Chứ bản chất họ vẫn giống với con người.

Trong vòng ba năm tôi liên tục học tập, tích lũy kiến thức cho bản thân.

Thông qua vô số nhà khoa học đại tài mà tôi đã gặp thì tôi biết về một cách để rời khỏi thế giới này.

Theo ghi chép trong lịch sử thì có rất nhiều nhà khoa học đại tài hoặc chuyên gia về một lĩnh vực nào đó có lẽ đã làm được.

Có một võ sư chỉ dùng thân thể thuần túy đã đấm được với tốc độ như âm thanh cũng đột ngột q·ua đ·ời.

Có nhà khoa học nghiên cứu thuyết lượng tử sắp tới mức thay đổi thế giới cũng không may c·hết yểu.

Đặc biệt là khi họ q·ua đ·ời thì những ghi chép liên quan đến nghiên cứu, bí kĩ cũng hoàn toàn biến mất.

Một thuyết âm mưu được đại đa số người tin theo là chỉ có những thiên tài có thể thay đổi đất nước mới được bề trên đưa đi.

Họ sẽ tới được thiên đường để tự do phát triển những gì họ đang nghiên cứu.

Còn đất nước phàm tục có những thứ vượt qua giới hạn thì không nên để nó tồn tại tránh con người tự hủy diệt.

Tôi bất giác nghĩ tới trái đất kiếp trước cũng vậy.

Rất nhiều vĩ nhân có thể thay đổi thế giới hoặc hủy diệt nó đều lần lượt biến mất mà không rõ nguyên nhân cụ thể.

Điều duy nhất may mắn vượt qua rào cản đó là bom nguyên tử còn có rất nhiều thứ dù có ghi chép nhưng lại không thể hiện hữu.

Tôi cứ như vậy mà học tập được vô số tri thức.



Với năng lực ghi chép của con chip và khả năng tính toán, tư duy của một tu tiên giả thì tôi nhanh chóng đạt được rất nhiều thành tựu khoa học.

Tuy nhiên tôi vẫn chọn một cuộc sống du hành với một cái tên là Văn Lang Âu Lạc giả.

Tôi đem những nghiên cứu của mình công bố trên mạng lưới và được nhiều người biết tới.

Theo tính toán của tôi thì chỉ cần khoảng 20 năm, tôi sẽ nghiên cứu ra thứ vượt sức chịu đựng của đất nước này.

Và như vậy tôi sẽ tiếp xúc được với cách rời khỏi đây.

Đã lâu rồi tôi không thể nói chuyện với Như Mộng khiến thời gian với tôi trở nên vô cùng dài.

Ba năm qua kì thực tôi đã nhiều lần muốn dừng bước nhưng có một thứ gì đó vẫn đang thôi thúc tôi.

Tôi không biết liệu mình có thành công hay không.

Quy tắc thế giới này khiến cho thân thể của tôi càng ngày càng già đi chứ không trẻ mãi.

Tôi cũng biết mệt mỏi, cũng biết nhàm chán chứ không như ở những đất nước tu tiên.

Cũng may đất nước này có một điều làm tôi khá thích đó là luật pháp tuyệt đối.

Nếu ở tất cả đất nước trước đó tôi đi qua thì luật pháp đều kèm theo tình cảm mà luật pháp thì không bao giờ hoàn hảo.

Có những bộ luật bảo vệ t·ội p·hạm quá mức hoặc bảo vệ trẻ em quá nhiều thì ở đây không như vậy.

Độ tuổi chịu trách nhiệm h·ình s·ự đã hạ xuống tuổi 12.

Hành vi của trẻ nhỏ sẽ do cha mẹ chịu trách nhiệm khi chưa đủ tuổi.

Những h·ành v·i s·ai trái đều bị pháp luật t·rừng t·rị cực nặng mà không hề có sự tình cảm.

Đặc biệt là về vấn đề lăng mạ, vu khống.

Cũng chính vì vậy mà một bộ môn đá xoáy, nói ẩn dụ ra đời giống ở Việt Nam khi xưa.

Điều này khiến tôi có một cảm giác khá là quen thuộc.