Ảnh Giới

Chương 208: Chiến Tranh



Chương 207: Chiến Tranh

Bỗng một hôm, cả đất nước nhận được cảnh báo c·hiến t·ranh.

Theo báo cáo thì trung bình mười năm sẽ xảy ra cuộc chiến giữa hai quốc gia một lần.

Thông thường thì đất nước con người sẽ đánh tới tận thủ đô, sau đó mới bị đẩy lùi.

Những nhà khoa học đại tài đều được hỗ trợ đi tới thủ đô để đề phòng chuyện không may.

Tôi cũng may mắn nhận được đặc quyền này.

Ở đất nước này thì thực lực, tiền bạc không phải thứ chi phối mà là tài năng, là thành tích.

Thông qua tài năng bản thân mà phân cấp nhà khoa học thành cấp 1 tới cấp 9.

Hiện tôi là nhà khoa học cấp 7 nên đặc quyền khá là cao.

Sau khi lên phi thuyền trở về căn cứ thì tôi chợt nhớ tới đám người Phi Phong.

Tôi tự nhủ.

"Không biết giờ họ đang ở đâu và làm gì?"

Tôi nhanh chóng bất định vị lên.

Không biết vài năm qua đi, họ còn nhớ tôi không nữa?

Định vị hiện lên thì tôi nhìn thấy họ đang ở một toàn thành ngoài biên giới và đang dùng tốc độ khá cao tiến về trung tâm thủ đô.

Tôi đoán có lẽ họ cũng thuộc một nhóm đội ngũ tiên phong.

Tôi quyết định đón đầu họ ở một thành phố gần thủ đô.

Tôi chỉ muốn xem họ sống có tốt không.

Nếu họ gặp nguy hiểm thì tôi sẽ cứu họ.

Tôi biết đặc thù đội ngũ của họ luôn là thăm dò nên họ rất nhanh sẽ tới thành phố này chứ không trực tiếp chiến đấu.

Khoảng một tháng sau tôi đã thấy họ tới nơi.

Tôi nhanh chóng âm thầm lại gần quan sát.

Quả nhiên tôi thấy họ đang âm thầm điều tra nhưng với kinh nghiệm của tôi thì tôi biết họ đã bị phát hiện.

Ở đất nước này mọi thứ đều bị kiểm soát rất nghiêm.

Mặc dù họ đã ngụy trang thành một nhóm nhà khoa học chạy nạn nhưng chắc chắn không thể thoát được.

Quả nhiên rất nhanh có một nhóm robot đi tới kiểm tra.

"Mời năm vị xuất trình giấy tờ tùy thân."

Mọi người nhanh chóng đưa giấy tờ tùy thân ra.

Không biết là họ đã lấy được chúng ở đâu nhưng robot một khi đã kiểm tra sẽ không hời hợt.

Lập tức một ánh sáng xanh quét qua người họ cho thấy sự sai lệch trong thông tin thẻ.

"Phát hiện sai lệch.

Nghi ngờ là quân địch.



Vui lòng dừng tất cả hành động để điều tra nếu không sẽ trực tiếp xử tử."

Nghe thế, đám người Hồng Liên đưa tay vào đồng hồ không gian định gọi chiến xa ra chiến đấu thì tôi lập tức xuất hiện.

"Xin chào.

Tôi là Hoàng Thao.

Nhà khoa học cấp 7.

Tôi dùng đặc quyền của mình để bảo lãnh đám người này."

Một tia sáng xanh lập tức quét qua tôi và giấy tờ của tôi.

Sau đó âm thanh máy móc lại vang lên.

"Xác nhận danh tính thành công."

Tên robot kia lập tức nói..

"Xin lỗi vì đã làm phiền ngài.

Chúng tôi sẽ ghi chép lại và xử lí trong vòng 24h tiếp theo."

Phi Phong thấy tôi thì tỏ vẻ rất vui..

"Hoàng Thao, là cậu ư?"

Tôi ra hiệu cho họ im lặng rồi sau đó đưa họ tới một căn phòng riêng tư.

Do tôi có thể dùng linh hồn để khóa lại con chip nên cũng không bị theo dõi.

Vì thế tôi cũng có thể tự do trao đổi với họ ở đây.

Tôi nhìn họ mỉm cười hỏi thăm.

"Mọi người đi đường vất vả rồi.

Mau nghỉ ngơi đi."

Phi Phong chạy tới ôm chầm lấy tôi.

"Là cậu, cậu còn sống.

Chúng tôi đều nghĩ cậu đ·ã c·hết."

Tôi dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói.

"Tôi vẫn sống tốt."

"Vậy sao cậu không quay về học viện?"

Nghe cô hỏi vậy thì tôi cũng giải thích.

"Xin lỗi, tôi muốn học hỏi nhiều hơn nên đã gia nhập quốc gia robot."

Nghe vậy, lập tức Hồng Liên rút súng ra chĩa vào tôi.

Đám người Lỗ Thần cũng tỏ vẻ cảnh giác.

Phi Phong thấy vậy thì tức giận.



"Các người làm gì vậy.

Hoàng Thao vừa cứu chúng ta đó.

Cậu ấy sẽ không hại chúng ta đâu."

Hồng Liên vẫn không buông v·ũ k·hí mà nói.

"Không được, cậu ấy là người robot thì sẽ bị kiểm soát.

Chúng ta sẽ không thoát khỏi được đâu."

Tôi cười cười giải thích.

"Thực ra sự kiểm soát của đất nước robot cũng chỉ như Thiên Thần Công Chính thôi.

Tôi có cách để không bị hệ thống đó kiểm tra."

Nghe vậy mọi người mới thả lỏng.

Tôi nhìn Mật Danh mà hỏi.

"Sao rồi, cô gái năm đó cậu cứu thế nào rồi?"

Mật Danh thấy tôi hỏi thì tỏ ra khá xúc động.

"Cô ấy giờ đã trở thành vợ tôi rồi.

Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc.

Lần đó may mà có cậu."

"Vậy thì chúc mừng."

Lỗ Thần tò mò hỏi tôi.

"Truyện năm đó sao mà cậu thoát được vậy?"

Mọi người cũng đưa mắt tò mò nhìn về chỗ tôi.

Sau đó tôi đành kể lại với mọi người một cách vắn tắt.

Tất nhiên là tôi chỉ nói là hệ thống xảy ra lỗi dẫn tới tôi có thể tự do hoạt động mà thôi.

Tử Nguyệt thì dường như không quên được nhiệm vụ nên dò hỏi.

"Cậu có thể giúp chúng tôi điều tra công nghệ cũng như tài nguyên đất nước này không?"

Tôi lập tức từ chối.

"Tôi khuyên các cậu nên quay về đi."

"Tai sao chứ?"

Nghe Hồng Liên cố chấp tôi mới nói.

"Trong thời gian sống ở đây thì tôi biết.

Công nghệ của họ vượt xa đất nước con người.

Chẳng qua là họ k·hông k·ích hoạt v·ũ k·hí mà chỉ để robot chiến đấu với các cậu mà thôi.



Đây là cuộc chiến chỉ có sự hi sinh một chiều."

Hồng Liên nghe vậy thì vô cùng tức giận.

"Cậu thì biết cái gì.

Mặc dù họ có công nghệ cao nhưng chúng tôi có giả kim sư.

Chúng tôi có được tài nguyên và sức mạnh họ không có."

Nói rồi chị ấy đưa tay lên làm động tác biến hình cho tôi xem.

Một ánh sáng màu đỏ hiện ra và trên người chị ta có thêm một bộ giáp.

"Đây là giáp chiến đấu được gia trì bởi giả kim thuật.

Nếu cậu không giúp thì chúng tôi sẽ tự làm.

Chúng tôi đã thề vì tổ quốc quyết sinh."

Thấy thế tôi cũng đành thở dài.

"Hài, thôi được rồi.

Tôi sẽ giúp mọi người tiến vào thủ đô.

Hi vọng các người sẽ may mắn sống sót hoặc có được thu hoạch gì đó."

Mọi người lại tiếp tục trò chuyện một lúc.

Sau khi nghỉ ngơi, chúng tôi lần nữa tiến lên phía thủ đô.

Chỉ độ một giờ sau, chúng tôi đã gặp một bức tường thành ngăn cách.

Vừa mới tiến lên vài bước, Mật danh liền hô lớn.

"Mau rút lui."

Chúng tôi vội vàng lùi lại.

Ngay lúc này có một loạt tia sáng bắn thẳng tới chỗ chúng tôi vừa đứng.

Nhìn cường độ thì sức mạnh có lẽ không khác gì tia sáng hủy diệt từ thương của con robot chúng tôi đấu trước đây.

Có lẽ thủ đô cũng đã giới nghiêm nên không được phép tiến vào.

Nếu bị trúng tia sáng đó chắc chắn chúng tôi sẽ b·ị t·hương.

Sau một hồi tính toán và thử nghiệm chúng tôi biết rằng bức tường thành kia sử dụng các loại cảm biến.

Chỉ cần k·hông k·ích thích cảm biến sẽ không có vấn đề.

Tuy nhiện việc này là không thể.

Tôi đưa ra ý kiến là sẽ sử dụng một loạt tảng đá ném vào đề kích hoạt hết cảm biến.

Dù sao năng lượng có hạn.

Nếu vô hạn thì con robot kia đã liên tục sử dụng kĩ năng tia sáng.

Mọi người thấy phải.

Tuy nhiên khi mà chúng tôi chưa kịp làm gì thì một chùm sáng bắn tới, khiến chúng tôi bị đông cứng.

Không thể thực hiện bất kì hành động nào nữa.