Ảnh Giới

Chương 213: Thiên Đường Giáng Lâm



Chương 212: Thiên Đường Giáng Lâm

Thấy tình thế không ổn thì đám người robot cũng không còn tuân theo mệnh lệnh chờ đợi của tôi nữa.

Họ trực tiếp kích hoạt những chiến xa mà xuất hiện trên tường thành.

Đám người Hồng Liên cũng có mặt ở đó.

Họ như cùng một người mà đều tăm tắp đứng đó.

Tất cả hô vang.

"Vì đất nước phát triển, vì tương lại tươi sáng.

Tất cả chiến đấu vì tổ quốc quyết sinh."

Cảnh tượng này khiến q·uân đ·ội giả kim sư cũng phải run sợ.

Đây có lẽ chính là cuộc chiến cuối cùng của đất nước con người và đất nước robot.

Cả hai đều đã sử dụng những lực lượng cuối cùng của mình rồi.

Không biết sau cuộc chiến này thì còn lại cái gì đây.

Điều này liệu có đáng không.

Sao tất cả không thể duy trì như đất nước mà tôi đã đi qua chứ.

Ít ra nó vẫn có không gian để cho các bên tự phát triển.

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài đầy bi ai.

Nghĩ tới đây tôi vội dùng thần thức mà quan sát trên bầu trời.

Quả nhiên là như vậy.

Rất nhanh tôi cảm giác được một vết rách hư không.

Đoán chắc chắn là người của Thiên Đường.

Nếu đúng như tôi đoán thì giống như ở các đất nước khác, ở thời điểm tồn vong thì người ở thiên đường sẽ xuất hiện để ngăn cản.

Bầu trời xuất hiện những vết màu xanh trong suốt khiến màn khói lửa như bị chọc thủng.

Trong đó xuất hiện hai chiến xa khổng lồ.

Thấy vậy tôi nhanh chóng ra lệnh cho tất cả mọi người.



"Tất cả không được phép t·ấn c·ông.

Tất cả mau lùi xuống cho tôi."

Thấy tôi đưa ra mệnh lệnh với cấp độ nghiêm túc cao nhất thì tất cả cũng không dám kháng lại.

Phải biết là ở đất nước robot này cảm xúc rất ít được coi trọng nên mệnh lệnh thường có giá trị tuyệt đối

Tôi cũng vội vã thu liễm khí tức rồi tự p·hát n·ổ.

Một phần tế bào mang theo linh hồn hóa thành con giun chui vào lòng đất chạy trốn.

Tôi không dám chắc chắn rằng việc mình vượt qua rào cản giữa thể xác, linh hồn, máy móc có bị phát hiện hay không nhưng tốt nhất là té đã.

Có lẽ mọi thứ không tội tệ như tôi nghĩ.

Rất có thể họ tới đây chỉ là để ngăn cản cuộc chiến này mà thôi.

Thấy tôi tự dưng nổ tung, bên Hít tướng quân tỏ vẻ rất vui mừng.

Họ đoán rằng tôi rơi vào trạng thái quá tải nên mới p·hát n·ổ.

Đang định tiến lên thì họ thấy có hai bóng hình từ trên trời đáp xuống.

Hai chiến xa này hạ xuống mà như hai ngọn núi không lồ.

Họ tra tìm hình ảnh thì thấy tôi đ·ã c·hết.

Họ tiếp tục quét hình ảnh tất cả.

Đúng như tôi nghĩ.

Nhiệm vụ của họ tới đây là ngăn cản cuộc chiến đồng thời ngăn cản những yếu tố khiến thế giới bị hủy diệt như tôi và Hít tướng quân.

Tôi đang định âm thầm rời đi thì lại có người của Hít tướng quân t·ấn c·ông.

Một tên trong số chúng hét lớn.

"Đây chắc chắn là robot của quân địch để hù dọa chúng ta.

Tướng quân, để tôi lên tiêu diệt chúng."

Sau đó, hắn bắn một tia sáng tới người một chiến xa khổng lồ nhưng lập tức bị rào chắn năng lượng cản lại.

Họ xoay người, liếc mắt, nhìn một đống máy móc mà mặt không một chút cảm xúc.



Từ mắt của họ bắn ra một tia sáng.

Rất nhanh quét qua toàn bộ đội ngũ của Hít tướng quân.

Ánh sáng đi tới đâu thì robot hoàn toàn bị phá hủy tới đó.

Sự phá hủy mang tính chất từ vật chất.

Những bộ phận của nó bị thay đổi kết cấu khiến nó không thể duy trì hình dáng và cơ năng.

Năng lượng bị biến thành nước, sắt thép thì hóa thành bùn.

Đây có thể coi là quá trình đảo ngược của giả kim thuật.

Quá hoảng sợ Hít tướng quân vội vã ra lệnh rút lui.

"Rút lui, tất cả mau rút lui ngay."

Có lẽ lúc này Hít tướng quân đã nhận ra lai lịch hai người này rồi.

Hai người đến từ thiên đường cũng không có hứng thú t·ruy s·át, cũng không có làm gì tên Hít tướng quân.

Sau một ngày, khi chắc chắn rằng cuộc chiến đã thực sự kết thúc thì họ nhanh chóng xé mở hư không trở lại thiên đường.

Lúc này hệ thống của tòa thành thủ đô cũng đã phục hồi tương đối.

Nhóm người Phi Phong cũng đã khôi phục lại khả năng khống chế của hộ vệ giả.

Tôi dùng năng lực của mình gửi cho họ một tin nhắn để họ yên tâm.

"Tôi không sao, tôi âm thầm tiến nhập thiên đường rồi.

Mọi người ở lại giữ gìn sức khỏe và bảo về đất nước robot thật tốt nhé."

Thấy tin nhắn của tôi thì Phi Phong chỉ nhắn.

"Sao vội như vậy, chúng ta mới gặp lại nhau được một lúc thôi mà."

Hồng Liên thì nhắn.

"Lên đó cố gắng phát triển.

Sau này có cơ hội thì quay lại thăm chúng tôi."

Tử Nguyệt lại nhắn.



"Có gì thú vị thì nhớ sao chép rồi gửi cho tôi nhé."

Mật Danh vẫn như trước đây chỉ nhắn một cái icon chúc tôi bình an.

Hài, trong những lúc thế này kì thực tôi cũng không biết nói sao.

Chúng tôi đều đã có tuổi, đều đứng ở đỉnh cao nhân sinh nên ngôn từ bây giờ cũng khá hạn chế.

Có lẽ người có tuổi là vậy.

Sau khi tôi ngắt kết nối thì họ nhanh chóng tập hợp các hộ vệ giả để phản công.

Lần này họ cũng không hề nhẹ nhàng đáp trả.

Họ nhanh chóng phát động một đợt t·ruy s·át, đi theo các hộ vệ giả cũng là rất nhiều robot đã được kích hoạt lại.

Robot bây giờ từ các thành ngoài biên giới tiến hành chặn đầu, tạo thành một thế gọng kìm.

Robot lại là thứ không hề s·ợ c·hết.

Người của Hít đối kháng nhưng rất nhanh đã thất bại thảm trọng.

Họ phải điên cuồng tháo chạy.

Dù sao đại đa số họ đã bị người thiên đường phá hủy chiến xa.

Số còn lại thì đang vô cùng hoảng sợ.

Đa phần đều nhanh chóng b·ị c·hém g·iết.

Chỉ có một số còn lưu lại chiến xa mạnh mẽ mới nhanh chóng chạy thoát được.

Ở trong chiến xa của Hít chỉ huy.

Hắn hừ lạnh.

"Lần này ta thất bại nhưng yên tâm, lần sau ta sẽ chiến thắng.

Dù sao ta cũng đã chiếm được cách đồng hóa linh hồn với máy tính rồi.

Như vậy đã là quá đủ rồi."

Kì thực trước đó hắn đã có được bí mật đó thông qua Lỗ Thần rồi nhưng dã tâm của hắn không dừng lại ở sự trường sinh.

Công nghệ của hắn không được xem trọng nên không được chọn lên thiên đường.

Điều này khiến hắn vô cùng tức giận.

Thực ra ngoài việc t·ấn c·ông đất nước robot hắn cũng muốn phô trương cho người của Thiên Đường xem công nghệ trường sinh của hắn.

Đáng tiếc trong mắt họ thì đó như một trò trẻ con mà thôi.