Ảnh Giới

Chương 214: Vào Luân Hồi



Chương 213: Vào Luân Hồi

Hắn không biết rằng tôi đã nhanh chóng leo lên chiến xa của hắn, đồng thời nhanh chóng khôi phục năng lượng.

Tôi tới gần hắn rồi hóa lại hình người.

Khi hắn đang cười đắc ý thì đã bị tôi một chiêu kiếm xuyên não.

Hắn mặc dù toàn bộ cơ thể là máy móc, nhưng duy chỉ có bộ não là của con người.

Bộ não bị tiêu diệt đồng nghĩa là hắn đã thực sự c·hết.

Tôi xoáy mạnh một cái.

Bộ não của hắn lập tức vỡ nát.

Tôi nở nụ cười phản diện.

"Sao? Giờ ai trồng khoai đất này?"

Hắn vẫn còn một chút ý thức mà thều thào.

"Ngươi, người không phải là người.

Ngươi cũng không phải robot.

Ngươi thực ra là cái gì?"

Tôi nhún vai nói.

"Ngươi đoán xem?"

Nhưng lúc này hắn đ·ã c·hết hắn.

Nếu hắn nói được chắc sẽ thổ huyết mà mắng.

"Đoán cái em gái ngươi."

Tôi dường như tìm lại được chính mình sau khi phá đi thể xác cũng như không phải giấu giếm điều gì.

Trước đó sống với một đống bí mật trên người khiến tôi không dám bộc lộ con người thật.

Tuy nhiên ngay lúc này tôi bắt được một tia sóng não di động.

"Liên kết sóng não ư?"

Tôi hừ lạnh.

Chắc chắn tên này chưa thực sự c·hết.

Tôi nhanh chóng truy theo sóng não này.

Rất nhanh tôi đã đi tới một căn cứ.

Bước vào căn cứ, xuyên qua lớp q·uân đ·ội phòng thủ một cách dễ dàng, tôi đi tới một căn phòng.

Trong căn phòng này có hàng nghìn vị Hít tướng quân.



Hắn chắc chắn đã nhân bản sinh học chính hắn.

Rồi cải tạo hết thảy giống như robot.

Những bản sao sinh học thì khả năng phù hợp sóng não không cao nhưng có thể gắn não người khác để duy trì hình dáng vốn có.

Đó là một loại chấp niệm khi hắn vẫn muốn mình vẫn là mình.

Hắn có thể đã sao chép bộ não của hắn để khiến cho một cơ thể khác đi làm việc thay hắn.

Đây là biện pháp an toàn hắn chọn.

Tôi quét mắt một lượt nhưng thực sự không biết ai là Hít tướng quân thật.

Chỉ nghe một âm thanh đắc ý vang vọng.

"Haha, muốn tiêu diệt ta ư?

Ngươi không thể biết ta là ai.

Ta là bất tử bất diệt."

Tôi cười lạnh.

"Xin lỗi nhé, ta không phải là người của thế giới này."

Nói rồi tôi phóng ra một luồng công kích sóng não.

Công kích này sẽ trực tiếp t·ấn c·ông linh hồn con người.

Đối với tu tiên giả thì sẽ rất có hạn chế bởi linh hồn họ được bảo vệ bởi thể xác còn những con robot sinh học này thì không.

Không lâu sau đó chỉ nghe một tiếng hét thảm.

Tôi tập trung công kích tới kẻ phát ra sóng linh hồn chống trả này.

Chỉ nghe Hít tướng quân hét thảm.

"Làm sao có thể.

Làm sao ngươi có thể nhận ra ta?"

Nói rồi hắn điên cuồng chạy trốn nhưng chẳng mấy chốc hắn bị tôi một chỉ xuyên ngực.

Linh hồn của hắn cũng đã bị tôi đánh nát thực sự.

Nhưng cùng lúc này tôi nhìn thấy hai tia sáng thoát ra từ người hắn mà bay đi.

Tôi nghi hoặc.

"Đây là chuyện gì vậy?"

Sợ rằng để địch nhân chạy thoát tôi vội vã đuổi theo.

Tôi chưa bao giờ thấy tia sáng kiểu này.



Nó bập bùng như hai ngọn lửa.

Không biết có phải là do cảnh giới tăng lên mà tôi thấy chúng hay không nhưng điều đó cũng khiến tôi hiếu kì.

Tôi vội vã đuổi theo.

Tốc độ hai tia sáng kia rất nhanh.

Chẳng mấy chốc nó đã bay tới một vùng biển.

Tôi nhanh chóng kết nối với con chip.

Một câu trả lời vang lên trong đầu tôi như thể tôi đã biết về nơi đây.

"Đây là vùng tam giác quỷ.

Nơi đây có rất nhiều vụ m·ất t·ích kì lạ.

Nơi đây là một vùng biển đặc biệt …"

Hàng nghìn tin tức liên quan nhanh chóng hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cảm thấy thật thoải mái khi vừa có thể thi triển thực lực vừa có thể sử dụng trí tuệ nhân tạo.

Sau một lúc thì tôi thấy hai tia sáng kia biến mất trong một xoáy nước.

Tôi vội bay lên phía trên đo xe xét.

Rất nhanh, tôi cảm nhận được một lực hút lớn với linh hồn của tôi.

Do dự một lúc tôi đã quyết định tiến vào.

Tôi do dự không phải vì tôi sợ hãi mà là tôi vẫn có chút bận tâm với những người bạn ở thế giới này.

Dù sao tôi vẫn chưa thực sự tạm biệt họ.

Cuộc chiến giữa con người và người robot cũng còn kéo dài.

Chưa kể bí mật về sự trường sinh mà Lỗ Thần mang về tôi cũng không biết hắn và Hít giấu chúng ở đâu.

Tôi không lo lắng việc có quá nhiều việc con người nơi đây chuyển hóa bản thân thành robot bất tử.

Dù cho có kẻ khác biết được phương pháp thì ngoài những kẻ tham sống s·ợ c·hết sẽ chẳng ai dại mà biến mình thành dữ liệu máy tính.

Giống như Sáng Tạo giả kia đã nói.

Khi hóa thành dữ liệu họ sẽ mất rất nhiều thứ.

Mất đi cảm giác, mất đi tình cảm, mất đi sự tự do.

Chỉ có những người khát khao với khoa học, cần thêm thời gian để hoàn thành ước vọng bản thân mới sẵn sàng hóa mình thành dữ liệu.

Ngay cả Hít sau khi lấy được bí mật cũng không nguyện ý sử dụng.

Hắn cũng là một kẻ đáng được tôn trọng.



Khi tôi tiến vào xoáy nước ở tam giác quỷ, đập vào mặt tôi là một vùng đầm lầy máu.

Hai tia sáng kia đã bay cách tôi một đoạn khá xa.

Tôi định vội vã bay theo thì thấy có mấy con cá vô tình lạc vào nơi đây.

Những con cá vừa rơi trên khu đầm lầy thì hàng trăm cánh tay đỏ như máu thò lên cắn xé.

Tôi trợn mắt kinh hãi.

"Lại cái quái gì đây?"

Tôi thầm nhủ rồi thử dùng thần thức quan sát.

Mọi thứ trước mắt tôi hoàn toàn bình thường.

Tôi vội thử phi hành nhưng có một lực áp chế cực mạnh đã kéo tôi xuống.

Tôi thử chuyển hóa bản thân thành dạng linh hồn và dữ liệu thì nhận thấy năng lượng bị hút đi nhanh chóng.

Nếu duy trì trạng thái linh hồn này thì có khi tôi bị hút khô trước khi đi qua được đầm lầy này.

Nhìn thấy hai tia sáng đang dần bay xa tôi lại do dự.

"Làm thế nào đây?"

Khi tôi tự nhủ thì AI trong đầu đã tự động diễn hóa và đưa ra một vài cách phù hợp.

"Có thể sử dụng tốc độ cực nhanh để đi qua.

Có thể loại bỏ năng lượng để đạt trạng thái không minh.

Có thể sử dụng năng lượng phật pháp để độ hóa sức mạnh của đầm lầy.

Có thể sử dụng chiến thuật biển người …"

Hàng loạt ý tưởng được hệ thống AI tự động tổng hợp.

Thậm chí nó còn dựa vào nhiều yếu tố để đưa ra % thành công.

Cơ mà chỉ có trẻ con mớ lựa chọn còn người lớn thì chọn tất.

Tôi nhanh chóng sử dụng thuật pháp phân thân rồi gán cho chúng mệnh lệnh điên cuồng lao tới phía trước để thực hiện chiến thuật biển người.

Cơ thể chuyển hóa sang dạng linh hồn nhưng lại sử dụng năng lực hấp thụ.

Tôi sử dụng tốc độ nhanh nhất cùng với kim quang phật pháp mà lao đi.

Lúc này nếu quan sát ở ngoài sẽ thấy có hàng nghìn tia sáng cứ như lưu tinh mà lao đi như mưa sao băng.

Nhiều tia sáng nhanh chóng bị những cái tay đỏ túm lấy mà xé nát nhưng chúng sẽ không thể ngăn cản bước tiến của tôi.

Tôi liên tục sử dụng đủ loại năng lực để tiến bước.

Hệ thống không ngừng cảnh báo năng lượng của tôi tiêu hao quá lớn.

Chẳng biết qua bao lâu, tôi thấy năng lượng của mình tiêu hao hết mà vẫn không thể thoát khỏi đầm lầy.

Chẳng nhẽ tôi thực sự phải c·hết ở đây sao.