Ảnh Giới

Chương 70: Hạn Bạt



Chương 70: Hạn Bạt

Thứ đó ngoại hình rất giống một thứ kiếp trước tôi thường xem.

Tôi hô lên đầy kinh hãi kèm chút thích thú.

"Là cương thi."

Nhưng tôi lập tức bị Hỏa Phụng phản bác.

"Không, nó đã là Hạn Bạt.

Một cấp độ cương thi ngưng đan đỉnh phong.

Với thân thể cứng rắn vô cùng, nước lửa bất xâm.

Điểm yếu duy nhất là khả năng vận động của nó.

Có lẽ đó là nguyên do mà Thi Thủy được sinh ra.

Thông thường Hạt Bạt sẽ hút lấy tất cả hơi nước để làm mềm cơ thể.

Từ đó chuyển hóa sang trạng thái Hóa Thần.

Có lẽ nó sợ có kẻ phát hiện ra nên đã dùng Thi Thủy để ngụy trang."

Nghe vậy tôi lại nghi hoặc hỏi.

"Nếu nói như vậy thì tại sao giờ nó lại ra ngoài chứ?"

Hỏa Phụng lúc này vẻ mặt vô cùng khó coi nói.

"Điều đó có nghĩa là nó đã hấp thụ đủ nước.

Giờ chỉ cần chuyển hóa nữa là xong.

Giờ nó sẽ tìm một chỗ thật kín để chuyển hóa.

Hoặc vừa nãy ta phát động bùa chú đã khiến hắn nghi ngờ đã bị lộ.

Vì vậy hắn mới nhảy ra."

Lạc Lạc cũng bừng tỉnh nói.

"Ra là vậy.

Vậy giờ chúng ta làm gì tiếp?"

Không để chúng tôi trao đổi lâu.

Con cương thi kia đã nhảy bổ tới.

Nó đưa đôi bàn tay sắc nhọn liên tiếp xiên về phía tôi như m·ũi d·ao.

Tôi sử dụng bộ pháp né tránh, liên tục công kích lên cơ thể hắn.

Tấn công vào đầu, vào chân, vào tay, vào bụng nhưng tất cả chỉ vang lên một tiếng "keng" thanh thúy.

Thấy không bắt được tôi nó nhảy một cái vậy mà trực tiếp ra sau người Lạc Lạc.

Tôi kinh hãi hô lớn.

"Lạc Lạc cẩn thận."

Lạc Lạc có lẽ đã bình tĩnh hơn nên phản ứng rất nhanh.

Cô vội vã né tránh.

Thân pháp của Lạc Lạc không tệ, nàng ngưng tụ một chưởng gió xoáy để tự đẩy mình ra xa khỏi con cương thi.

Hỏa Phụng thì vung trường tiên quấn lấy tay cương thi toan khống chế nó.

Nhưng cương thi khỏe vô cùng.



Nó hất tay một cái nàng trực tiếp bay về phía khác, ngã lăn lông lốc.

Nàng trước đó đã tiêu hao kháo nhiều nên miệng đã có v·ết m·áu chảy ra.

"Aaa khụ khụ! Nó mạnh quá."

Con cương thi mặc kệ Hỏa Phung và tôi mà tiếp tục lao tới t·ấn c·ông Lạc Lạc.

Tôi ra chiêu liên tục cố gắng ngăn cản bước chân của nó.

Hỏa Phụng cũng nhanh chóng đứng dậy, dùng trường tiên khống chế.

Lạc Lạc thì dùng phong kiếm liên tục t·ấn c·ông.

Nhưng tất cả đều vô dụng.

Mọi công kích đều chỉ như lấy trứng chọi đá.

Trong lúc cận chiến tôi vô ý đã để lộ sơ hở.

Lập tức bị cương thì dùng lực đánh bay ra ngoài.

Trên miệng cũng xuất hiện chút máu tươi.

Mặc dù đã dùng thủy thể phòng ngự nhưng không thể chống đỡ hết.

Thấy tôi b·ị đ·ánh văng, Hỏa Phụng và Lạc Lạc lập tức tăng cường công kích cho tôi có không gian khôi phục.

Tôi không tiếp tục t·ấn c·ông mà trầm ngâm suy nghĩ.

Đôi mắt tôi nheo lại, những suy nghĩ cứ điên cuồng lao qua trong đầu tôi.

Sống hai đời nên kinh nghiệm của tôi không thấp.

Ở kiếp trước để phá hủy những vật cứng thì sẽ thường sử dụng búa, rung động liên tục để phá vỡ kết cấu vật thể.

Tôi nhìn xuống cây Thương Kiếm của tôi.

Phần lõi giữa lưỡi và chuôi có trọng lực lớn và hình tròn.

Trước đây tôi chỉ muốn dùng nó để tăng trọng nhằm gia tăng công kích.

Nhưng hiện giờ nó lại có thể dùng thay cho búa.

Còn việc tạo rung động thì cũng không khó khăn lắm.

Chỉ cần kiểm soát năng lượng tốt thì hoàn toàn có thể làm được.

Nghĩ là làm, vậy là tôi liền nói với hai người Lạc Lạc và Hỏa Phụng.

"Mọi người phòng ngự giúp tôi."

Nói rồi tôi lao vào công kích.

Lần này tôi không dùng lưỡi kiếm mà là phần thân.

Liên tục đập mạnh vào phần bụng của con cương thi.

Sau mười mấy lần công kích thì tiếng động phát ra đã dần dần chuyển từ " keng" sang "bụp ".

Biết là thực sự có hiệu quả tôi bắt đầu ra tăng tốc độ t·ấn c·ông.

Cương thi có vẻ cũng nhận ra phòng ngự của mình đã bị phá vỡ nó bắt đầu vùng vẫy chạy trốn.

Cánh tay của nó không ngừng khua mạnh khiến Lạc Lạc và Hỏa Phụng vô cùng chật vật.

Có nhiều lần họ đã b·ị đ·ánh bay ra ngoài thổ huyết nhưng lại tiếp tục lao tới khống chế, giúp tôi có thể thoải mái t·ấn c·ông.

Cương thi tuy mạnh nhưng độ cơ động không cao nên nhanh chóng rơi vào bế tắc.



Trong lúc chúng tôi tưởng chừng có thể tiêu diệt con cương thi Hạn Bạt này thì nó bỗng phóng thích cương khí đẩy tất cả chúng tôi ra.

Sau đó nó nhảy một cái ra xa.

Hỏa Phụng và Lạc Lạc dường như đã kiệt sức không thể tiếp tục đuổi theo.

Thấy vậy tôi đành liều mạng truy đuổi.

Cương thi tuy nhảy rất xa và nhanh như gió nhưng một lúc lại phải tiếp đất nên tôi vẫn có thể theo dấu nó.

Nếu để nó chạy thoát thì chẳng khác nào giúp nó làm mềm cơ thể.

Chắc mấy chốc nó sẽ bước tới cảnh giới Thi Thần.

Đến lúc này nó sẽ trở thành ác mộng của nhân gian.

Tôi cứ vậy mà lao theo con cương thi rất lâu.

Thấy chỉ còn mình tôi nhưng vẫn truy đuổi không buông thì sau nửa ngày chạy trốn nó đã quyết định quay lại.

Tôi đối mặt với cương thi mà trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Kiếp trước xem nhiều phim cương thi nhưng thực sự chưa bao giờ được đối mặt.

Cái mặt, cơ thể, những chiếc răng sắc nhọn và những cái móng tay đen hoàn toàn giống như trong phim ảnh.

Lúc này tôi có cảm giác mình như trở thành một pháp sư thực thụ.

Tôi lao đến tiếp tục t·ấn c·ông và dùng khả năng né tránh để phòng ngự.

Tôi đập liên tục khắp phần eo khiến con cương thi liên tục gầm gừ như đang đau đớn.

Nó xoay người một cái đúng lúc tôi đang không phòng bị.

Tôi lập tức b·ị đ·ánh bay ra xa.

Có lẽ tôi đã bị gãy vài cái sương sườn nhưng cơ thể được tạo ra nên tôi có thể nhanh chóng khôi phục cũn như kiểm soát cơn đau.

Lần nữa tôi lại lào vào t·ấn c·ông.

Con cương thi có cơ thể cường đại nên nó rất thích cận chiến.

Liên tục lao vào hất văng tôi ra.

Khác với lúc trước nó chỉ dùng tay, bây giờ nó dùng cả người như muốn khóa chặt mọi chuyển động của tôi.

Nhưng so phòng ngự thì chưa chắc tôi đã sợ hắn.

Đã có kinh nghiệm, cùng lắm thì tôi làm lại cơ thể khác.

Vậy là một cuộc so bì xem ai sống dai hơn bắt đầu.

Cơ thể cương thi liên tục bị tôi dùng thân của thương kiếm làm mềm.

Còn tôi cũng liên tục bị cương thi quật ngã.

Chẳng biết qua bao lâu, khi thấy cơ thể cương thi không còn khả năng phòng ngự như trước nữa thì tôi dùng phân ảnh bộ đánh lạc hướng phòng ngự của nó, rồi tung ra một chém toàn lực.

Linh khí của tôi di chuyển xung quanh lưỡi kiếm, giao động như lưỡi cưa.

Linh khi kết hợp với năng lượng linh hồn cấp ngưng thần gia trì khiên thanh thương kiếm cũng phải phát ra một ánh sáng đen huyền bí.

Nhân lúc con cương thi không phòng ngự tôi tung một chiêu toàn lực.

Chỉ một chém của tôi, con cương thi đã lộ ra một mảng thịt ở trước ngực bên trái.

Không để nó kịp phản ứng, tôi lại chuyển kiếm thành thương.

Nhanh như chớp đâm thẳng vào trái tim nó.

Chỉ thấy cây thương kiếm cắm phập, xuyên thẳng cả ra phía sau lưng cương thi.

"Gào!"



Nó gào lên đầy đau đớn rồi từ từ ngã xuống đất nghe cái "bịch".

Tôi ngồi gục xuống, thở hồng hộc vì kiệt sức.

Cú đấm toàn lực của tôi đã phá hủy trái tim của con cương thi.

Mặc dù với tu sĩ ngưng đan thì trái tim đã không còn là điểm yếu.

Điểm yếu lúc này chỉ còn là cái đầu nhưng cương thi lại khác.

Nó không có linh hồn, trái tim chính là nơi lưu trữ sức mạnh của nó.

Chỉ khi phá hủy được trái tim thì con cương thi mới thực sự c·hết đi.

Một lúc sau tôi tới kiểm tra t·hi t·hể cương thi thì nó đã mềm như cơ thể của người bình thường.

Điều đó chứng tỏ nó đ·ã c·hết triệt để.

Có lẽ oán khí hay một lực lượng nào đó đã cường hóa cơ thể nó chứ không phải là bẩm sinh.

Để đề phòng có gì đó không hay tôi dùng hỏa phù thiêu đốt cái xác.

Sau đó cưỡi phi kiếm trở về.

Đi được nửa đường đã thấy Lạc Lạc và Hỏa Phụng đang phi kiếm tới.

Tôi đưa tay lên, nở nụ cười chào hỏi.

"Xin chào hai người đẹp."

Thấy tôi vẫn ổn, Lạc lạc vội lao tới ôm lấy tôi.

"Hoàng Thao, ngươi không sao chứ?"

Tôi xoa đầu cô bé.

"Ta không sao."

"Huhu, làm ta sợ muốn c·hết."

Nói xong Lạc Lạc lại hỏi tiếp.

"Con Hạc bạc xấu xí đó đâu."

Tôi ngửa mặt lên trời tỏ ra thật ngầu.

"Tôi đã gϊếŧ nó rồi đột rồi."

Nghe vậy thì Lạc Lạc kinh ngạc.

"Ngươi không phải đang bốc phét chứ?"

Hỏa Phụng thì tỏ vẻ không vui.

"Ngươi đừng có bốc phét nữa.

Nếu để con cương thi đó thoát thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đó."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hỏa Phụng tôi đành kể rõ mọi chuyện.

Khi nghe Tôi nói đã giải quyết xong hết thảy họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù ai cũng b·ị t·hương nhưng đều đã trải qua ngưng đan nên sẽ rất nhanh khôi phục.

Qua trận chiến tôi cũng biết Lạc Lạc là phong thuộc tính và cũng có cảnh giới ngưng đan.

Hỏa Phụng vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo nhưng sau tất cả những gì tôi đã làm cũng phải thốt lên một câu:

"Cảm ơn ngươi đã liều mạng tiêu diệt con cương thi đó."

Tôi tỏ ra lạnh lùng xoay ngươi đi nói.

"Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà."