Ảnh Giới

Chương 84: Đấu Hóa Thần



Chương 84: Đấu Hóa Thần

Bỗng có ột tiếng hừ lạnh.

Một bóng người màu đen từ trong thành bay ra.

"Các ngươi muốn tiêu diệt lão phu ư?"

Chưa để chúng tôi trả lời hắn lại dùng lời lẽ cao cao tại thượng nói.

"Hỡi các con chiên của ta, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ba con yêu ma dám dùng lời lẽ bậy bạ mê ngôn hoặc chúng này."

Sau khi hắn nói xong.

Người dân trong thành ai cũng đầy nhiệt huyết hô hào cổ vũ.

" Gϊếŧ chúng, gϊếŧ chúng đi, gϊếŧ c·hết đám ma quỷ đó."

"Đại nhân vô địch, Phong Hỏa tiên nhân vô địch."

"Phong Hỏa tiên nhân vô địch, chúng tôi nguyện cả đời phụng sực cho ngài."

Đám dân chúng ngu muội không ngừng hò hét.

Tên áo đen cũng tỏ ra vô cùng thỏa mãn.

Ngay khi thấy chúng tôi muốn động thủ.

Hắn lập tức tung ra một loạt phù chú dẫn dắt lực lượng thiên địa.

Trời đất xoay vần, thiên hôn địa ám.

Mây gió ùn ùn kéo tới, sấm sét vang trời.

Một trận mưa như xối xả ập đến chúng tôi.

Sấm sét cũng nhằm hướng chúng tôi ập tới.

Nhưng đâu phải mình hắn có bùa chú, mặc dù cấp bậc bùa chú của hắn là khá cao nhưng điều động thiên địa thì chỉ mang tính làm màu mà thôi.

Lạc Lạc phát động công pháp ngưng tụ một cơn gió.

Cuốn tất cả hết thảy bay đi.

"Hừ, giả thần giả quỷ."

Tên áo đen kia thấy vậy mỉm cười.

"Không tệ.

Không ngờ lại là ngưng thần cảnh.

Xem ra ta không thể dùng bùa chú tiêu diệt các ngươi được rồi."

Nói xong hắn cất hết bùa chú đi.

Thay vào đó hắn ngưng tụ quyền ảnh đầy trời.

"Thiết Long Quyền, Khai."



Một loạt quyền ảnh bay về phía chúng tôi.

Chằng chịt không có điểm trống.

Đến bây giờ chúng tôi mới biết kẻ kia không ngờ lại là Hóa Thần cảnh.

Ngưng thần và Hóa Thần tuy cách nhau một cấp độ nhưng khoảng cách lại là một trời một vực.

Tôi phát động thương kiếm đánh vỡ một quyền ảnh.

Hỏa Phụng cũng dùng một chiêu hỏa cầu tâng công thẳng ra.

Lạc Lạc lại nhân cơ hội phát động một đường kiếm phong với quỹ tích quỷ dị về phía tên áo đen đó.

Tên áo đen đó không hề lao lúng.

Hắn sử dụng một chiêu thiết quyền đánh bay hỏa cầu một cách tùy ý.

Kiếm phong tuy bay quỷ dị xuyên qua quyền ảnh của hắn chém lên người.

Nhưng người hắn đã ngưng tụ năng lượng thành một cái khiên bao bọc cơ thể.

Kiếm quang có cường đại cũng không thể xuyên qua.

Đây chính là năng lực của thần cảnh.

Linh lực đã hiện hóa toàn thân tùy tâm sở dục.

Không cần phải tích xúc phát động công pháp.

Mọi thứ có thể coi là nhất niệm.

Hỏa Phụng ngưng tụ "Phụng Hoàng Triều Thiên" t·ấn c·ông về phía tên áo đen.

Lần này nàng không hề giữ lại mà cuồng bạo toàn lực.

Một con phượng hoàng thần tốc bay thẳng đến chỗ tên áo đen.

Lạc Lạc thấy vậy cũng Lập tức ngưng tụ một c·ơn l·ốc x·oáy quanh thân kiếm rồi phát động phi kiếm đi theo sau phượng hoàng.

Tôi không giỏi công kích nhưng cũng di chuyển sang một bên phát động một chiêu kiếm quang toàn lực.

Phượng hoàng bay đến, tên áo đen cười lạnh.

Hắn ngưng tụ một quyền ảnh mang hình bạch hổ lao ra đối đầu.

Hai công kích v·a c·hạm vào nhau nổ lớn.

Đúng lúc đó kiếm của Lạc Lạc bay tới.

Bị bất ngờ nhưng tên áo đen vẫn có thể dùng toàn lực phòng ngự ngưng tụ một cái khiên trước mặt.

Thanh kiếm xoay tròn như mũi khoan bắn ra vô số tia lửa khi tiếp xúc với lá chắn.

Nếu là cảnh giới ngưng thần mà tiếp chiêu này chắc hẳn sẽ b·ị t·hương nặng.

Chỉ tiếc tên áo đen là một tên hóa thần cảnh.



Kiếm quang của tôi lướt qua chỗ tên áo đen.

Lúc này hắn đang phải đối đầu với kiếm của Lạc Lạc nên không thể phòng ngự toàn lực.

Kiếm quang lướt qua để lại một v·ết t·hương trên mặt tên áo đen.

Một dòng vàng huyết chảy ra nhưng nhanh chóng khô lại.

Hắn từ từ đưa mắt sang nhìn tôi đầy vẻ tức giận rồi dùng lực hất bay kiếm của Lạc Lạc.

Hắn lao nhanh về phía tôi.

Tôi vội vã dùng toàn lực lùi lại và truyền âm cho đám Lạc Lạc, Hỏa Phụng.

"Mau rời khỏi đây, hắn đã là hóa thần.

Chúng ta không phải đối thủ của hắn đâu."

Đồng thời câu thông với cuốn tranh trong đầu.

Bức tranh sau vài tháng màu sắc đã khôi phục không ít.

Khi quyền chưởng của tên áo đen đến trước mặt tôi thì hắn lập tức bị vây hãm trong ánh sáng phát ra từ cuốn tranh kia.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nói thì chậm chứ mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Hỏa Phụng và Lạc Lạc còn đang chuẩn bị phát động công kích lần hai.

Nào ngờ tên áo đen lại bộc phát một loạt quyền ảnh.

Không gian phong cấm của cuốn tranh vỡ nát.

Tôi hoảng hốt lùi lại sau.

Tên áo đen thoát ra, hắn hừ lạnh.

"Hừ! Không ngờ ngươi lại có bảo vật có thể chống đỡ được công kích của hóa thần.

Lần này ta bắt được bảo rồi."

Nói rồi hắn lại nhanh như chớp lao tới phía tôi.

Hỏa Phụng tiếp tục tung ra một hỏa cầu nhưng có vẻ rất yếu.

Tên áo đen phất tay một cái quả cầu đã bay ra xa.

Lạc Lạc tung ra một chiêu tốc xoáy toan không chế hắn nhưng hắn cũng dễ dàng phá giải bằng một chỉ.

Tôi nhìn họ vẫn cố gắng bảo vệ tôi thì không kìm được hét lớn.

"Mau đi, ta sẽ cầm chân hắn.

Hắn quá mạnh."

Chỉ thấy hắn mỉa mai.



"Haha, muốn đi ư.

Ba người các người sẽ đều phải c·hết ở đây."

Hắn nói vậy nhưng vẫn không ngừng áp sát tôi.

Lạc Lạc và Hỏa Phụng thì không ngừng tung trường tiên và kiếm ảnh giúp tôi tranh thủ chút thời gian.

Nhưng thực sự cũng không có quá nhiều ý nghĩ.

Nhưng chiêu thức đó yếu thì không thể xuyên qua phòng hộ của hắn.

Chiêu ngực tụ mạnh một chút cũng bị hắn vung tay một cái là phá giải.

Nhân lúc hắn đang bị Lạc Lạc và Hỏa Phụng cản bước, tôi tắc tốc bay đi.

Tôi biết giờ chỉ có vậy thì họ mới chịu lùi bước nếu không tất cả sẽ cùng c·hết ở đây.

Nhưng rất nhanh, có một quyền ảnh đánh tới.

Tôi vội xoay người, dùng thương kiếm chặn lại.

Nhưng sức mạnh của quyền ảnh thực sức quá lớn, tôi lập tức b·ị đ·ánh bay đi.

Lần này thần hồn của tôi cũng đã bị tổn thương.

Đã tới cảnh giới háa thần thì võ kĩ luôn mang theo thần hồn lực lượng.

Tôi phun máu gục xuống.

Cảnh giới ngưng đan, sức lực chiến đấu của tôi chỉ có thể tương đương kim đan, thần hồn là bán thần cảnh, Phòng ngự cùng lắm chỉ có thể xem là ngưng đan.

Bây giờ đỡ được một quyền của hóa thần đã là cực hạn của tôi.

Thật không ngờ tôi lại là người yếu nhất trong ba người.

Tôi cười khổ. Có lẽ lần này sẽ chẳng thế thoát khỏi số mệnh rồi.

Nhìn về phía tên hóa thần đang nở nụ cười khinh miệt.

Hắn một tay chống đỡ công kích của Lạc Lạc và Hỏa Phụng.

Một tay ngưng tụ một quyền ấn.

Đợi đến khí thấy được vẻ tuyệt vọng trong mắt tôi hắn mới tung ra, đánh thẳng về phía tôi.

Chỉ thấy quyền ảnh tiến lại càng ngày càng gần, càng ngày càng lớn.

Cảm giác t·ử v·ong áp bức khiến tôi không sao thở được.

Thậm chí đầu óc của tôi cũng trở lên trống rỗng không còn nghĩ gì được nữa.

Nhưng khi mà quyền ảnh đến trước mặt tôi thì tôi lại thấy có một bóng người che chắn.

Tôi trấn định mở to mắt.

Trời ơi! Đó là Lạc Lạc.

Khi quyền ảnh bay tới nàng đã dùng phong ảnh bộ gia tốc để tới che chắn cho tôi.

Tôi chỉ biết hét lên trong sợ hãi.

"Không! Lạc Lạc. Đừng mà!"