Ảnh Giới

Chương 85: Hóa Thần Vong



Chương 85: Hóa Thần Vong

Thực sự tôi không bao giờ muốn những người bên cạnh mình mất đi dù cho tôi đã trải qua nó nhiều lần.

Một dòng máu đỏ từ phía miệng Lạc Lạc phun lên mặt tôi.

Tim tôi như quặn lại.

"Lạc Lạc, Lạc Lạc."

Sau nhiều năm, dù không nói gì nhưng tôi coi Lạc Lạc như em gái của mình vậy.

Thật không ngờ vì cứu tôi, nàng lại đỡ quyền này.

Một quyền của hóa thần cảnh thì không c·hết cũng sẽ trọng thương.

Hỏa Phụng thấy cảnh này cũng điên cuồng hét lớn.

"Ta phải gϊếŧ ngươi."

Một hư ảnh thần cung hiện lên, một mũi t·ên l·ửa được Hỏa Phụng ngưng tụ lực lượng toàn thân bắn tới chỗ hắn.

Nhưng hắn cũng chỉ dùng một quyền là đánh tan.

Hắn nhìn Hỏa Phụng đầy vẻ xem thường.

"Tự tìm được c·hết."

Sau khi chiêu thức bị phá, Hỏa Phụng cũng phun máu ngã xuống đất.

Hắn từ từ tiến lại chỗ tôi và Lạc Lạc trong tiếng reo hò của đám ngu dân.

"Đại nhân vô địch, đại nhân uy vũ."

"Phong Hỏa tiên nhân vô địch."

"Phong Hỏa tiên nhân vô địch vạn tuế."

"Mau cho chúng biết đắc tội tiên nhân sẽ có kế cụ gì, mau gϊếŧ chúng đi."

Nhưng thật không ngờ lúc này, trên người Lạc Lạc lại phát ra một vầng sáng.

Một luồng kiếm khí cường đại phóng lên đẩy tôi ra xa.

Hiện lên bên cạnh Lạc Lạc là hư ảnh một thanh kiếm khổng lồ vô cùng uy vũ.

Thanh khiếm rung lên như đang tức giận.

Một ánh kiếm không màu mè, hoa lệ bay thẳng tới chỗ tên Phong Hỏa Tiên Nhân.



Hắn vội vã bay ra xa miệng không ngừng thét gào.

"Đại nhân xin tha mạng, ta không biết cô ấy là hậu đại của ngài.

Đại nhân, làm ơn tha mạng."

Nhưng chẳng có một tia đáp lại.

Tia kiếm kia nhanh như anh sáng lập tức xuyên qua người hắn.

Hủy diệt sinh cơ của hắn, đánh tan thể xác của hắn, thần hồn cũng bị chu diệt.

Chỉ còn lại một tia ý niệm rít gào.

"Aaaa, ta không cam tâm a!"

Tôi không rõ chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thể quản nhiều như vậy, vội vã lao tới ôm Lạc Lạc vào người.

Hỏa Phụng cũng vội bay tới.

Kiểm tra thương thế Lạc Lạc sau đó nhìn tôi.

Ánh mắt nàng đỏ đầy tia máu, hơn thở uể oải khiến tôi sợ phải nghe những lời tiếp theo của nàng.

Chỉ nghe nàng mệt mỏi nói.

"Lạc Lạc không sao đâu, chỉ b·ị t·hương một chút mà thôi.

Nghỉ ngơi nửa tháng sẽ khỏe lại.

Chỉ là công kích quá mạnh khiến cô ấy ngất đi."

Tôi đang định rơi nước mắt bi thương.

"Lạc Lạc, là ta có lỗi, là ta đã hại em."

Nhưng chợt nhận ra cái gì vội đưa mắt nhìn Hỏa Phụng.

Thấy cô gật đầu xác nhận.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm nhìn sang hư ảnh ý niệm của tên áo đen đầy phẫn nộ.

Hư ảnh của hắn vẫn đang không ngừng rít gào.

"Ọc, ọc! Ta không cam tâm.

Từ bé phải lưu lạc, sống đủ tủi nhục trên đời mới được Mao Sơn thu nhận làm đệ tử.



Khi được làm để tử thiên phú không bằng ai nên lại bị đào thải.

Ta về tìm lại người thân thì tất cả b·ị s·át h·ại.

Ta lưu lạc thì lại bị người con gái ta yêu bán đứng.

Ta muốn thực lực, ta muốn quyền lực thì có gì sai."

Nói xong thì tia ý niệm của cùng của hắn cũng dần tiêu tán.

Hỏa Phụng hừ lạnh coi thường.

"Hừ, chẳng trách hắn bị mao sơn đào thải.

Mao sơn chú trọng nhất là tâm tính.

Mọi đệ tử trước khi được học đạo pháp sẽ phải trải qua đủ loại thăng trầm.

Có kẻ sau nhiều năm bị trục xuất mới lại được mao sơn chính thức thu nhận.

Đằng này hắn lại oán niệm đủ thứ thì làm sao có thể trở thành đệ tử Mao Sơn."

Đúng là như vậy.

Cách mà Mao Sơn làm là thu nhận đệ tử có tâm tính tốt sau đó khảo nghiệm.

Sau khi chính thức được chọn sẽ được đấng tạo hóa trực tiếp thúc đẩy tu vi, ban phát phù ấn.

Đệ tử mao sơn chính tông không ai dưới thần cảnh mà thực lực phải ngang ngửa hóa thần đỉnh phong.

Đó là lí do Mao Sơn cường đại.

Tất nhiên để làm được việc đó thì cơ sở, tâm tính của đệ tử phải đạt yêu cầu.

Nếu không làm sao có thể cảm ngộ thi triển bùa chú của mao sơn.

Bùa chú là một phần, phần còn lại là chính tu vi.

Nếu mao sơn chỉ dùng bùa chú thì mãi mãi chỉ có những kẻ thực lực thần cảnh được sinh ra.

Mà một môn phái cường đại thì phải có những vị triển linh, tạo hóa gánh vác.

Nhưng cũng không thể coi thường bùa chú.

Nếu bùa chú được ban phát bừa bãi sẽ khiến những kẻ yếu đuối cũng có thể làm loạn.

Gây họa cho chúng sinh.



Bùa chú cũng là lực lượng của kẻ lạc ấn nó vào thiên địa vì vậy không phải ai vẽ ra bùa là cũng sử dụng được.

Nó phụ thuộc vào việc có được vị kia đồng thuận cho sử dụng hay không.

Nói trắng ra bùa chú là việc bạn mượn phép, linh lực của những kẻ mạnh hơn một cách được phép.

Nếu không được phép thì bạn phải tự đem linh lực lưu vào bùa chú mà sử dụng.

Kiếp trước cũng vậy.

Đa phần bùa chú được cho là mượn lực của 3 vị tam thanh mà thôi.

Tôi ảo não.

"Đúng là nhân sinh như mộng, bể khổ vô biên, nếu không buông được thì sẽ phải trả giá."

Đám dân trong thành lúc này thì đều im lặng, ai cũng không thể tin được một màn đã xảy ra.

Vị thần trong mắt họ cao cao tại thượng lại bị một kiếm tiêu diệt.

Nói tới cái này cũng thật bất công, khi mà sức mạnh có thể lưu vật khiến cho gia thế, hậu thuẫn trở thành một cái rất quan trọng.

Có những kẻ ỷ đó hϊếp người, chỉ cần trong tay có bảo vật hộ mạng do gia tộc ban phát.

Mà hư ảnh kiếm kia có lẽ củng là thủ đoạn bảo mênh của trưởng bối Lạc Lạc để lại cho cô bé.

Nhưng điều này cũng chứng minh gia thế của cô không nhỏ.

Ít nhất cũng sẽ phải là triển linh cảnh.

Tôi lại thở dài nhìn về phía đám ngu dân vẫn đang thất thần lạc phách.

Hóa thần vẫn lạc những lá bùa của chúng cũng vô dụng.

Chúng sẽ nhanh chóng quay lại làm dân đen.

Mà ma quỷ bấy lâu tích lũy quanh đây sẽ trỗi dậy khiến họ phải chịu nhiều tai kiếp.

Chúng tôi cũng không quan tâm nữa mà nhanh chóng tìm một nơi cho Lạc Lạc dưỡng thương.

Tránh xa nơi này tránh chuyện không may xảy ra.

Nói thật việc bỏ mặc dân chúng đối diện với thảm cảnh tuy có chút không nghĩa hiệp nhưng đó cũng là những gì chính họ gieo xuống.

Nếu không khiến họ khắc sâu vào tâm khảm thì sẽ lại có một Phong Hỏa tiên nhân khác lợi dụng họ làm điều tương tự.

Vì vậy chúng tôi sẽ để họ hiểu rõ mọi vấn đề xong mới ra tay dẹp loạn.

Với lại giờ đây sức khỏe Lạc Lạc mới là thứ chúng tôi quan tâm chứ không phải sinh mạng của đám sâu kiến ngoài kia.

Chúng tôi sẽ không thánh mẫu tới nỗi mà bỏ mặc người thân mình nằm đây, chịu khổ mà lo chuyện bao đồng.

Đây mới chính là thực tế cuộc sống, là bản tính của con người.