Trịnh Hoài Đức càng vui vẻ cười híp mắt, ông nội cứ nói cậu không nên thân trước đó còn không muốn để cậu đi đón chị ấy, xem đi xem đi giờ chị Tư Vũ rất thích cậu nha, còn xoa tóc cậu nữa để xem về nhà ông nội còn dám nói cậu vô tích sự nữa không, được người ta thích cũng là một loại năng lực đó, nếu có cái đuôi thì hẳn đuôi của Trịnh Hoài Đức lúc này đã vểnh lên tận trời.
Cả một đoạn đường Trịnh Hoài Đức không cần giả vờ nữa thì bộc lộ bản chất nói luyên thuyên không ngớt.
- Chị Tư Vũ lần đầu chị đến thủ đô phải không, chị muốn đi chơi ở đâu em dẫn chị đi. Ở đây có nhiều chỗ chơi lắm đồ ăn thì khỏi phải nói ngôn tuyệt cú mèo. Em nói chị nghe em là thổ địa ở đây đó không có chuyện gì mà em không biết. Tối nay em dẫn chị đi quẩy, chỗ này đó một tháng chỉ mở cửa hai lần toàn là giới thượng lưu đến đó tiêu tiền thôi.
- Được.
Thấy Hoàng Tư Vũ đồng ý Trịnh Hoài Đức lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho hội bạn của mình nói tối nay sẽ dẫn bạn đến hội sở Thiên Thượng bảo bọn người kia chuẩn bị một chút đừng làm cậu mất mặt.
A Lãng ở bên cạnh nhìn thấy cũng cạn lời, rõ ràng lúc mới mở miệng nói câu đầu tiên nhìn bộ dáng cũng không tệ, đến câu thứ hai liền lộ bản chất, người như này bên cạnh cô chủ có tin tưởng được không đây cứ như một con husky ngáo đá, còn không bằng thằng nhóc Minh Lễ ở nhà, A Lãng không kiềm được là cảm thán một tiếng.
- Chủ tịch Trịnh hẳn phải lao tâm khổ tứ lắm.
Trịnh Hoài Đức nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn A Lãng, xe rất rộng cho nên hai người đang ngồi đối diện nhau. Tuy cậu là một cậu chủ nhà giàu ham chơi nhưng không phải kẻ đần cũng không phải kẻ bất tài vô dụng, cậu chơi được làm được nên cậu hiểu được ý trong lời nói của người đàn ông này. Tuy nhiên cậu cũng cảm nhận được người này không có ác ý lại là người của cô chủ nên rất vui vẻ đáp lời.
- Mọi việc đều có anh hai lo ông nội làm gì mà lao lực, ông ấy ăn ngon ngủ tốt béo khoẻ từng ngày, ông ấy còn không thèm quản em ấy chứ.
- Anh hai, cậu có anh hai à.
Hoàng Tư Vũ có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi, cô nhớ không nhầm thì Trịnh Trí Minh chỉ có một đứa cháu mà thôi.
- Là anh Thao đó, anh ấy chính là anh hai em.
A Lãng trợn trợn tròn mắt nhìn Trịnh Hoài Đức.
- Anh ta không phải con nuôi của ông nội cậu à, không phải nên gọi là chú sao.
Trịnh Hoài Đức không vừa lòng lập tức phản bác.
- Sao lại là chú từ nhỏ anh ấy đã là anh hai rồi, anh ấy là do ba em nhận nuôi, Về sau ba mẹ mất tập đoàn gặp chuyện vì để bảo vệ em anh ấy mới nói mình là con nuôi của ông nội để đám người kia chĩa mũi nhọn vào anh ấy. Ông nội trở về cũng không sửa lại nên cứ như vậy thôi.
Thì ra là vậy thảo nào bọn họ chưa từng nghe Lương Văn Thao gọi Trịnh Trí Minh là ba bao giờ. Nhớ đến bộ dáng ngày hôm đó của Lương Văn Thao trên cầu Hoàng Tư Vũ lại thở dài.
Để tránh tai mắt Hoàng Tư Vũ không đến biệt thự nhà họ Trịnh mà ở trong khách sạn Phượng Lâm thuộc tập đoàn Thịnh Gia.
A Lãng và Trịnh Hoài Đức ngồi ở phòng khách đợi cô, bọn họ đã định đêm nay sẽ đến hội sở Thiên Thượng. Cửa phòng mở ra A Lãng lập tức rút súng chĩa vào người đàn ông tóc bạc bước ra từ phòng cô chủ.
- Đứng im bước một bước tôi sẽ bắn vỡ đầu anh.
A Lãng vô cùng hoảng hốt bàn tay cầm súng cũng siết chặt, thế nhưng trên gương mặt lại kết một tầng băng lãnh cùng sát ý lệnh cho Trịnh Hoài Đức vẫn còn bị doạ đang ngồi ngây ra ở ghế.
- Cậu vào trong xem cô chủ.
Anh không nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng không biết người này vào trong đó từ bao giờ chỉ hy vọng cô chủ không có việc gì. Trịnh Hoài Đức run run đi đến cửa phòng, Hoàng Tư Vũ cảm thấy buồn cười nhưng biết bản thân không nên doạ bọn họ quá nhẹ nhàng lên tiếng.
- Là tôi.
- Cô chủ…sao có thể.
A Lãng không nhận ra mình đang nói lắp, Hoàng Tư Vũ cũng không giấu bọn họ cô đưa tay lên lột lớp da mỏng trên mặt xuống. Trịnh Hoài Đức lúc này mới ngồi bệt xuống sàn muốn khóc.
- Chị Tư Vũ chị doạ em sắp chết ngất.
Hoàng Tư Vũ cười đeo mặt nạ lên lại sau đó nhìn A Lãng vẫn còn đang đứng đần ra lên tiếng.
- Được rồi đi thôi.
Ngồi trên xe A Lãng vẫn chưa thể hoàn hồn, gương mặt này mái tóc màu bạc này cậu không thể nào quen thuộc hơn. Đây chính là đối tượng mà bọn họ phải theo dõi nhất cử nhất động mấy tháng trước, bang chủ bang Hắc Vũ với danh xưng Cậu Tư. Cậu Tư thần bí xuất quỷ nhập thần hiếm khi xuất hiện, ngoại trừ bức ảnh chụp được ở nhà Trần Văn Tài ngày đó dường như về sau bọn họ không thấy Cậu Tư xuất hiện nữa, vì sao bây giờ cô chủ lại biến thành Cậu Tư.
Cảm nhận được ánh mắt của A Lãng, Hoàng Tư Vũ quay đầu cô nở nụ cười vô cùng tà mị khiến cho A Lãng cảm thấy máu toàn thân đông cứng.
- Nếu cậu dám để Mạnh Vũ Thần biết chuyện này thì tôi sẽ ném cậu ra biển cho cá mập ăn.
- Dạ …vâng.
A Lãng bị doạ đến suýt cắn phải lưỡi, cậu biết cô chủ nói được làm được, cậu cũng âm thầm thắp cho cậu chủ mấy cây nhang mong rằng cậu chủ có thể bình an qua được cửa này, cậu chủ dấu đầu dấu đuôi cuối cùng lại không biết bản thân đã bị lộ tẩy từ lâu. A Lãng sở dĩ không lo lắng cô có mục đích gì hay làm hại cậu chủ bởi vì chỉ bằng những chuyện đã xảy ra, bọn họ tin tưởng bất kể trên đời này ai cũng có thể hãm hại cậu chủ ngoại trừ cô. Còn chuyện vì sao cậu chủ lại nói cô có liên quan đến đám người hại phu nhân thì có lẽ đằng sau đó có ẩn tình gì mà cả cậu chủ cũng chưa biết rõ.
Nếu Hoàng Tư Vũ có thể nghe được tiếng lòng của A Lãng lúc này hẳn sẽ không tiếc mà khen ngợi cậu ta. Suy cho cùng người có thể trở thành cánh tay của Mạnh Vũ Thần sao có thể là người ngu ngốc.