Ba người đàn ông khí thế bất phàm từ trên xe bước xuống thu hút ánh nhìn của bảo vệ, một bảo vệ nhận ra Trịnh Hoài Đức lập tức tươi cười nhanh chân chạy đến.
- Cậu Đức thật lâu không thấy cậu đến chơi, cậu vẫn khoẻ chứ.
Trịnh Hoài Đức cười móc trong ví ra một xấp tiền đưa cho bảo vệ.
- Cầm lấy chia cho mọi người uống cà phê.
- Vâng cảm ơn cậu Đức, chúc cậu và bạn chơi vui vẻ có gì cần cậu cứ nói với chúng tôi.
Bảo vệ nhanh tay nhanh miệng cảm ơn sâu đó tất cả đều cung cũng kính kính cúi người mở cửa mời bọn họ vào trong. Hoàng Tư Vũ nhìn Trịnh Hoài Đức không khỏi tán thưởng đúng là rất có tư chất của một thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, thế nhưng cô cũng có thể nhìn ra bề ngoài Trịnh Hoài Đức là đang vùng tiền như rác, thế nhưng chút tiền tiêu trên đám người này chỉ cần cậu ta muốn sẽ nhận được những thứ giá trị hơn, đừng bao giờ xem thường những người những nhân viên nhỏ bé, đó là bài học đầu tiên mà anh hai dạy cậu khi đi vào bất kể nơi nào.
Trịnh Hoài Đức dẫn hai người vào trong vừa đi vừa thuyết minh.
- Nơi này là hội sở Thiên Thượng, hội sở lớn nhất thủ đô ở đây chỉ có cái người ta không nghĩ tới chứ không gì mà không có, mỗi tháng hai lần mỗi lần là một chương trình khác nhau. Hôm nay vừa hay là chương trình võ đài sinh tử cũng là chương trình được yêu thích nhất nơi này.
Bọn họ rất nhanh được đưa đến một căn phòng ở lầu hai, nơi này nhìn xuống bảo quát toàn bộ võ đài bên dưới, Hoàng Tư Vũ nhìn võ đài lại nhìn đám đông ngồi bên dưới tựa trên môi nở ra một nụ cười đầy ý vị, cô quay sang hỏi Trịnh Hoài Đức.
- Nơi này do ai mở.
Trịnh Hoài Đức ngó trước ngó sau dịch sát bên cạnh cô nhỏ giọng.
- Có người đồn rằng đây là địa bàn của bang Độc Xà, cũng có người nói là do hoàng thất mở hư hư thực thực tóm lại là không ai dám ở chỗ này gây chuyện cả.
- Ồ.
Hoàng Tư Vũ chỉ ồ một tiếng xem như đã hiểu sâu đó thong thả uống trà. Rất nhanh sau đó bên dưới truyền đến tiếng ồn ào như vỡ chợ, trận đấu chính thức bắt đầu. Sàn đấu sinh tử nghe qua liền hiểu, nơi này chính là sàn đấu phí pháp người lên võ đài thách đấu có thể chọn hoặc là cửa tử hoặc là cửa sinh. Cửa sinh thì chỉ phân thắng bại, cửa tử thì đối thủ có thể giết lẫn nhau cho đến khi một bên tắt thở mới thôi. Những người xem có quyền đặt cược, tiền đặt cược không được dưới 100 triệu, thật không hổ danh là nơi đốt tiền.
A Lãng đứng một bên cũng khẽ nhíu mày, bọn họ không biết ở thủ đô còn có một nơi như thế này, có lẽ chuyện này cần báo lại với cậu chủ, trực giác nói cho cậu ta biết nơi này có gì đó rất kỳ quái, trước giờ trực giác của cậu chưa từng sai.
Hoàng Tư Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn A Lãng khiến cậu ta giật mình thon thót.
- Ngồi đi đừng có đứng chắn tầm nhìn.
A Lãng hơi ngớ người sau đó rất nhanh đi tới cái ghế ở trong góc cách đó không xa ngồi xuống. Cậu ta biết đây là cô chủ cố ý cho cậu ngồi sợ cậu đứng lâu sẽ mỏi chứ cậu đứng ở phía sau thì sao có thể cản tầm nhìn được, A Lãng cảm thấy vô cùng ấm áp, thế mới không hổ danh là mợ chủ tương lai của nhà họ Mạnh vừa dịu dàng lương thiện lại đối đãi chân thành với người dưới. Hoàng Tư Vũ không hề hay biết cô chỉ nói đại một câu mà trong mắt A Lãng đã gắn cho cô thêm cả chục bộ lọc.
Dưới sàn đấu hai người phụ nữ đi ra từ hai bên trái phải, một người có thân hình vạm vỡ nước đã màu bánh mật tóc hớt ngắn chẳng khác gì đàn ông, một người khác lại toàn thân như phát sáng thứ hút hết thảy ánh nhìn của mọi người. Cô ta có đôi chân dài thẳng tắp nước đã trắng như bông bưởi, mái tóc đen dài bồng bềnh được buộc thành đuôi ngựa lộ ra gương mặt xinh đẹp không tỳ vết. Khi nhìn tới khuôn mặt của cô ta Hoàng Tư Vũ khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này tiếng của người chủ trì vang lên.
- Chào mừng các vị đến với sàn đấu sinh tử hôm nay. Chắc hẳn các vị đã nhìn thấy rồi đúng không, đêm nay chúng ta chào đón một vị mỹ nhân, cô ấy muốn thách đấu với người đứng thứ 3 trong bảng xếp hạng của chúng ta Linda.
Những người tham gia đầu ở nơi này không cần báo danh tính thật nên hầu hết đều sẽ chọn một cái tên tiếng anh cho dễ gọi. Linda được nhắc tới đưa tay vẫy về phía khán giả bên dưới nở một nụ cười vô cùng tự tin và kiêu ngạo, cô ta đã trụ ở vị trí này suốt một năm cho dù đàn ông gặp cô ta cũng phải quỳ bò trên mặt đất cho nên đối với cô gái mảnh mai xinh đẹp trước mắt này cô ta không để vào trong mắt, có chăng chỉ là sự ganh ty khi nhìn thấy sắc đẹp của ả ta mà thôi.
Ngược lại với sự tự tin của Linda thì bàn tay của Chu Nguyệt lại đổ một tầng mồ hôi, nếu không phải bất đắc dĩ cô ta cũng sẽ không ra hạ sách này.