Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 60



Nghiêm Thiên Dự nới lỏng cà vạt, anh đẩy Ý Vãn xuống giường, hơi thở dồn dập phả vào cổ của cô.

Anh điêu luyện cởi bỏ chiếc váy của cô ra, tay sờ soạng lung tung khắp cơ thể cô, cắn nhẹ vào xương quay xanh của cô.

"Ưm..." Cô khẽ rên lên một tiếng: "Hôn... hôn... muốn hôn."

Anh nhếch môi, cúi người xuống gặm lấy bờ môi đỏ mọng của cô, cởi bỏ đi nội y của cô, bàn tay anh đặt ở bầu ngực căng tròn, mạnh bạo xoa bóp một cách không thương tiếc.

Đột nhiên, anh ngồi bật dậy, cởi từng cúc áo sơ mi rồi lại gấp gáp cúi người xuống ôm lấy cơ thể nhạy cảm của cô, liếm láp vành tai cô, cắn nhẹ vành tai cô.

"Ý Vãn... cô giỏi lắm, rất biết cách hưởng thụ."

Lời nói của anh như là cơn gió ấm thổi vào tai cô, khiến cô không khỏi rùng mình, tay bấu chặt vào cánh tay của anh.

Nghiêm Thiên Dự nâng chân cô lên, ánh mắt đặt ở cái lỗ nhỏ đang khép mở ở giữa hai chân cô.

Ý Vãn đỏ mặt, cô vội che lại: "Đừng nhìn..."

Nhưng anh không nhưng nhìn chăm chú hơn mà còn sờ vào, vuốt ve nó, chậm rãi cho ngón ray vào,một ngón rồi lại hai ngón.

Cơ thể Ý Vãn co rút, gai mắt nhắm lại, cực lực kiềm chế âm thạnh vụn vỡ nơi cổ họng.

Nghiêm Thiên Dự cúi người xuống, chiếm lấy đôi môi đang mím chặt của cô, dùng lưỡi cạy miệng cô ra, tiến sâu vào trong khoang miệng cô, khiến cô như sắp ngạt thở.

Anh thở hắt ra: "Bên trong cô đang hút chặt lấy ngoan tay của tôi, không đợi nổi nữa à?"

Ngón tay anh đâm chọt nhanh hơn, làm cho âm thanh phát ra vô cùng xấu hổ.



Ý Vãn đỏ mặt, chợt, cô bạo gan choàng lấy cổ anh, giọng run run: "Đừng... đừng dùng tay."

Khoé miệng anh cong lên, ngón tay rút ra khỏi cơ thể cô, gấp gáp tháo dây thắt lưng, cởi bỏ đi những thứ vướng víu.

Thứ kia như nhìn thấy được ánh sáng mà ngóc đầu dậy, trông như rất cứng.

Ý Vãn nhìn thứ đó chằm chằm, chân vô thức khép lại, có chút sợ hãi, cô không nghĩ thứ như vậy trước kia đã từng cho vào cơ thể mình. Sao mà được chứ?

"Sợ rồi?" Anh nhìn xô bằng ánh mắt biến thái, giọng nói đầy ý trêu đùa: "Không phải cô nói không muốn dùng tay sao? Hửm?"

Anh tiến đến, cầm theo thứ đó, thô bạo tách hai chân cô ra, để thứ đó ma sát bên ngoài nơi tư mật, cho vào rồi lại rút ra, liên tục khiến cô run rẩy, sợ hãi.

Ý Vãn căng thẳng, cô gắt gao bấu chặt vào ga giường, đôi mắt ẩm ướt nhìn anh.

Nghiêm Thiên Dự lại cúi người xuống chiếm đoạt lấy bờ môi ngọt ngào của cô, phân tán sự chú ý của cô.

Sau đó, đột ngột cho vào.

"Á..."

Anh thở hắt ra, cảm giác sướng đến phát điên: "Tôi động đây."

"Không... đừng... chờ chút." Giọng cô nức nở, sợ hãi bám vào người anh, bên dưới thít chặt.

"Hự! Đừng siết chặt như vậy, thả lỏng một chút." Anh ôm lấy cơ thể cô, hạ thân cử động nhẹ sau đó tốc độ nhanh dần, thúc sâu vào bên trong cô.

"Ưm... đừng mà... chậm chút!"

Nghiêm Thiên Dự không thể nào nhìn thêm nữa, anh như mất đi quyền kiểm soát, nắm lấy eo cô, thẳng lưng đâm sâu toàn bộ dục vọng vào trong.



Ý Vãn rên rỉ, cảm giác như đang ở trên mây, cô có thể cảm nhận thứ của anh đang dần to lên.

Nghiêm Thiên Dự thở hắt ra, đầu hơi ngửa về sau, cổ họng vang lên thanh âm trầm thấp nam tính.

Anh cứ như hoá thành dã thú, chỉ hận không thể thúc nhanh hơn nữa. Thật ra ngay cả bản thân anh cũng không rõ tại sao lại vậy, anh chưa bao giờ điên cuồng đến vậy, cứ như là sắp nổ tung.

Âm thanh đứt đoạn rên rỉ như mèo kêu cùng với tiếng ca chạm da thịt liên tục vang lên trong căn phòng yên tĩnh, bao trùm lấy màn đêm tĩnh mịch làm cho con người ta thêm hứng tình, thêm hưng phấn khó nà kiềm chế.

"Á... ưm... dừng... dừng lại... không được rồi... tôi không chịu nổi nữa."

Anh làm cho lỗ nhỏ của cô không ngừng chảy ra chất lỏng, liên tục ra nước, vô cùng nhớp nháp và ướt át nhưng anh vẫn chưa một lần dừng lại, làm cho cô không thể nào ngưng co giật, liên tiếp lên đỉnh càng làm cô thêm mẫn cảm. Thật sự không thể nào chịu nổi.

Chợt, Nghiêm Thiên Dự ôm lấy Ý Vãn, hơi thở anh dồn dập, thứ bên trong cô đang không ngừng co giật, phụt phụt ra một thứ ấm nóng, tràn đầy bên trong cô.

Khi anh vừa rút thứ của mình ra, thứ dịch màu trắng sữa đó đã tràn ra bên ngoài.

Ý Vãn thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn không còn sức lực để cử động nữa, cứ như bị tan thành bùn nhão.

"Ngoan, thêm một lần nữa." Anh đặt cô ở dưới thân mình, vùi đầu vào cổ cô, phả hơi nóng hổi.

Ý Vãn sợ hãi lắc đầu: "Không muốn... tôi không muốn nữa, xin anh đó."

Nghiêm Thiên Dự nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hôn lên giọt nước mắt mặn chát bên khoé mắt cô: "Không được, không thể dừng lại, ngoan, sẽ xong nhanh thôi."

Anh nâng chân cô lên đặt lên vai mình, chậm rãi cho thứ đó vào, vừa cúi người xuống hôn cô hạ thân vừa cử động.

"Đây là hậu quả của việc không chịu nghe lời. Có hiểu chưa?"