Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 61



Đầu óc Ý Vãn trống rỗng, khi tỉnh lại trước mắt chỉ là một màu trắng xoa mù mịt không rõ.

Cô đưa tay che mắt lại sau đó mở mắt ra, lần này cô đã có thể nhìn thấy những thứ xung quanh. Ánh mắt cô bắt đầu va chạm vào người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, anh có một góc nghiêng hào hảo, gương mặt góc cạnh vô cùng nam tính, sóng mũi thẳng tắp như được mài dũa một cách tỉ mỉ.

Ý Vãn nhìn anh đến mất hồn, phút chốc không thể tả được đây là cảm giác gì, cũng không biết tại sao mọi chuyện lại phát sinh theo hướng này. Cứ như là một trò đùa của số phận, cô càng chạy trốn lại càng bị phản phệ không chút thương tiếc.

Khi cô chống tay muốn ngồi dậy, cô mới phát hiện toàn thân đau nhức không thôi, chỉ mới dùng sức một tí đã run rẩy.

Ý Vãn kéo theo tấm chăn, chậm rãi bước chân xuống giường, vội nhặt quần áo lên, vừa bước đến cửa phòng tắm, không ngờ đã bị anh dùng tay chặn lại.

Cô hơi giật mình, cứ như một kẻ trộm bị phát hiện, không dám xoay người lại nhìn anh.

Cô thật sự không thể nào giả ngốc mà xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Có phải cho dù cô có tiếp nhận sự việc này bằng cách bào thì người sai vẫn chính là cô không? Anh sẽ nói là do cô quyến rũ anh, gạ gẫm anh chăng?

"Tôi không ngờ là cô cũng biết xấu hổ đấy." Đột nhiên, anh ghé sát vào tai của cô: "Đêm qua hời cho cô quá rồi còn gì."

Vai Ý Vãn hơi run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, cô xoay phắt người lại, dùng lực tặng cho anh một bạt tay.

"Chát!"

Đôi mắt cô trừng to, hàm răng cắn chặt, hơi thở có chút hỗn loạn vì tức giận.

Trong lúc Nghiêm Thiên Dự vẫn còn đứng đực ra đó, không ngờ rằng cô sẽ đánh mình thì cô đã lên tiếng: "Anh đừng có nói chuyện một cách ghê tởm như vậy nữa có được không? Anh nghĩ mình là ai hả? Anh nghĩ tôi muốn ngủ cùng anh lắm sao? Anh nghĩ mình là bồ tát sống à? Nếu anh không đến, không chừng tôi đã có thể vui vẻ bên người đàn ông kia rồi, là anh đã phá hỏng chuyện tốt của tôi còn đứng đây nói giọng như bố thí? Anh không thấy bản thân rất đáng khinh sao?"

Ý Vãn tức giận mắng một tràng, cô cũng chẳng còn quan tâm gì đến việc thanh minh cho bản thân nữa, bởi vì trong mắt anh, cô vốn dĩ là một người bẩn thỉu như vậy.



Bị mắng nhưng không hiểu sao Nghiêm Thiên Dự lại bật cười, cười đến điên rồ: "Tôi phá hỏng chuyện tốt của cô? Cô thật sự muốn ngủ cùng người đàn ông đó?"

Ý Vãn cắn chặt môi, ánh mắt hơi đỏ: "Vậy thì sao?"

Nghiêm Thiên Dự lại bật cười: "Cô nói tôi đáng khinh?"

Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác không trả lời, cũng không muốn trả lời, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng anh lại nổi cơn thịnh đó, phát điên mà vung cú đấm vào cánh cửa phòng tắm, dồn cô vào đường cùng, hung tợn cất giọng trầm đáng sợ: "Vậy trước kia ai là người đã bày mưu tính kế để leo lên giường của tôi? Là ai luôn đeo bám theo tôi nói yêu tôi, nói muốn gả cho tôi? Cô nói đi, Tần Ý Vãn!!!"

Ý Vãn siết chặt tay, cô kiềm lại sự run rẩy và sợ hãi của mình nói một câu: "Đó đã là chuyện của lúc trước rồi, hiện tại... còn có ý nghĩa gì sao?"

Nghiêm Thiên Dự cười lạnh, càng lúc càng ghé lại gần cô hơn, bàn tay vẫn luôn nắm chặt thành quyền, chỉ sợ anh sẽ tức giận mà đấm chết cô. Nhưng lại không làm vậy, anh gầm gừ: "Tần Ý Vãn, cô hay lắm! Cô tự cho mình cái quyền bước vào cuộc sống của của người khác, phá rối cuộc sống của người khác rồi bây giờ lại xem như không liên quan gì đến cô, cứ như là một kẻ vô tội?"

"Vậy thì bây giờ tôi phải làm gì thì anh mới hài lòng đây? Quỳ xuống xin sự tha thứ của anh à? Hay là tiếp tục như một con ngốc chạy theo anh, chịu sự ghét bỏ từ anh?" Cô cảm thấy con người của anh đúng là vô lí, cho dù cô làm gì cũng được cho là sai, là bỉ ổi, đê tiện. Không lẽ chỉ có cái chết như trong nguyên tác mới có thể khiến anh hả giận?

Nghiêm Thiên Dự khựng lại, anh không nói được thêm lời nào nữa. Anh cứ như một kẻ điên, vô cớ nổi giận, vô cớ cảm thấy không cam lòng, rốt cuộc là tại sao anh lại như vậy?

Ý Vãn hít vào một hơi thật sâu, cô nhỏ giọng: "Tôi thừa nhận, trước kia tôi rất yêu anh. Từ nhỏ tôi đã luôn nghĩ anh là của mình, chỉ cần tôi cố gắng một chút anh cũng sẽ thích tôi như tôi thích anh. Nhưng mà một ngày tôi hiểu ra, anh chưa bao giờ dành một sự dịu dàng nào cho tôi cả, tôi bắt đầu lo sợ, lo sợ anh sẽ thích một cô gái khác mà không thích tôi. Tôi cũng không phủ nhận rằng việc tôi làm là sai, đã gây ảnh hưởng đến anh, tôi cũng không biện bạch hay đổ lỗi cho bất kì lí do gì. Tôi nợ anh một lời xin lỗi, xem như hôm nay tôi xin lỗi anh, cũng mong anh tôn trọng tôi một chút."

"Nếu cô thật sự yêu tôi sao lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, cô vốn dĩ chỉ đang coi tôi như một món đồ chơi mà thôi, càng không có được lại muốn có. Đừng tỏ ra đơn thuần nữa, tôi còn lạ gì tính cách tiểu thư của cô." Nghiêm Thiên Dự luôn phản bác lại lời nói của cô, một chút cũng không muốn tin, chỉ tin vào những gì mà bản thân anh tự suy đoán, tự cho mình là đúng.

Cô cười lạnh: "Cứ cho là vậy thì cũng không sai, dù sao thì nó cũng chỉ có một đạo lí, cưỡng cầu vô ích, bởi vì thứ không thuộc về mình, mãi mãi nó cũng không bao giờ là của mình. Cứ chạy theo một người mà họ chẳng bao giờ ngoảnh đầu lại, không đáng... cũng không xứng."

Nghiêm Thiên Dự cau mày, anh không ngờ Tần Ý Vãn lại có thể nói ra những lời này, cô cứ như biến thành một con người khác, một con người mà anh chưa từng biết đến, mang cho anh một cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc khiến anh cảm thấy trống vắng như mất đi một thứ gì đó.