Bữa tối mua rất nhiều đồ ăn, mọi người ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, hơn một tiếng bữa ăn mới kết thúc.
Sau khi thu dọn bát đũa, đám người Hách Lai nhanh chóng tiết lộ mục đích hôm nay đến đây, hai bộ bài đã được sắp xếp xong.
Lý Ngật Chu cũng đã quen với hành động này của họ nên không ngăn cản, chỉ nói “khi về nhớ đổ rác” rồi định quay về phòng.
“Này, đừng đi sớm vậy chứ.” Hách Lai gọi người lại: “Nam Chi còn chưa biết chơi, cậu dạy cho cô ấy đi.”
Phương Nam Chi nói: “Không cần, không cần đâu, em không chơi cũng được, em ngồi xem thôi, mọi người chơi đấu địa chủ đi.”
“Không được, người cũng ngồi đây rồi, sao lại để em ngồi không như vậy được, không sao, chơi song khấu đi.”
“Nhưng em chưa chơi bao giờ…”
“Vậy nên, anh bảo Ngật Chu ở bên cạnh dạy em.” Hách Lai nói: “Ngật Chu, nhanh lên, em ấy lần đầu tới nhà cậu chơi, đừng để em ấy cảm thấy nhàm chán chứ.”
Phương Nam Chi thầm nghĩ đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà anh, trước đó cô đã đến nhà anh rất nhiều lần rồi.
Hơn nữa cô nghĩ anh mới khỏi ốm, chắc vẫn hơi mệt, chắc sẽ không muốn chơi những thứ này.
“Vẫn là không — —”
“Cược cái gì?” Không ngờ Lý Ngật Chu quay người đi tới, anh liếc cô một cái, ý bảo cô ngồi xuống thảm, chậm rãi nói: “Những người này đều không phải người tốt lành gì, em cẩn thận một chút.”
Sau đó, mấy người vây quanh bàn trà, đều ngồi ở trên thảm.
Phương Nam Chi thấy Lý Ngật Chu ngồi xuống bên cạnh cô, cùng một phía đối mặt với những người khác, anh thật sự muốn dạy cô chơi bài.
Cô bắt đầu hơi lo lắng, hai tay đặt trên đùi nắm chặt
Tôn Minh nói: “Lần này chúng ta vẫn cược bữa sáng?”
Hách Lai: “Hiếm khi có thành viên mới, đương nhiên phải cược lớn rồi!”
“Ví dụ như?”
“Bữa trưa!”
Phương Nam Chi: “…”
Lý Ngật Chu cười nhạt một tiếng: “Tiền đồ.”
“Chỉ có chút tiền đồ này thôi! Nào, chia bài!”
Tôn Minh: “Ok.”
Ở vòng đầu tiên, Phương Nam Chi và Trịnh Tử Kỳ cùng một đội, Hách Lai cùng đội với Tôn Minh
Bài song khấu hơi nhiều, sau khi Phương Nam Chi cầm bài, cô phân loại mất một lúc.
“Tiếp theo, em phải phối hợp với Trịnh Tử Kỳ nhanh chóng hạ hết những lá bài trong tay xuống là có thể thắng trò này. Ví dụ, năm lá cặp đơn hoặc năm lá liên tiếp trở lên có thể đánh cùng nhau…”
Vì muốn xem bài cô và dạy cô quy tắc, Lý Ngật Chu hơi nghiêng người, khoảng cách vai của hai người không quá một bàn tay.
Còn chưa hết bị cảm hẳn nên giọng anh hơi khàn, giống như lông chim m/ơn trớn màng nhĩ, mang theo một loại cảm giác tê dại không thể kiềm chế.
Phương Nam Chi bị giọng nói của anh làm phân tâm, chỉ có thể cố gắng tập trung tinh thần để nghe các quy tắc.
Lý Ngật Chu nói sơ qua một lần, rồi hỏi: “Hiểu chưa?”
Phương Nam Chi: “… Vẫn chưa hiểu lắm.”
Lý Ngật Chu cười, nhàn nhạt nói: “Không sao, anh ngồi đây quan sát.”
Phương Nam Chi cảm thấy an toàn nên gật đầu.
Sau đó, cô tuân theo các quy tắc và tìm mọi cách để đánh bài của mình sớm hơn.
“556677.” Hách Lai khí thế ném xuống sáu lá bài.
Phương Nam Chi nhìn bài của mình, do dự một lúc.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên rút bài, cô đưa tay ra.
“Rút đi.” Lý Ngật Chu thấy cô do dự cho rằng cô không nỡ rút nên đưa tay ra rút giúp cô, không ngờ lúc này cô cũng quyết định rút bài, dẫn tới hai người rút cùng một lúc.
Phương Nam Chi cầm lá bài, mà lòng bàn tay anh đè lên ngón tay cô.
Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng lại giống như bị điện giật, dòng điện kỳ lạ nhanh chóng lan ra từ chỗ tiếp xúc nhỏ kia.
Cả hai người đều sửng sốt, đồng thời nhanh chóng rút tay về.
“…”
Hai nam sinh không phát hiện ra điều gì, chỉ nói: “Hai người rút hay không rút đây?”
Trịnh Tử Kỳ ngồi ở đối diện lại thấy được rõ ràng, cô ấy hơi nhướng mày, liếc nhìn vành tai đỏ bừng của Phương Nam Chi.
Phương Nam Chi nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt trong lồ ng ngực: “… Em, để em suy nghĩ đã.”
“Rút đi.” Giọng nói trầm thấp của Lý Ngật Chu truyền đến bên tai.
Phương Nam Chi quay sang nhìn anh, người sau cũng đang nhìn cô chăm chú.
“… Ồ.”
Phương Nam Chi không thể nghĩ thêm nữa, cô lấy những lá bài anh chỉ rồi đánh chúng xuống.
Hách Lai nhìn những lá bài cô hạ xuống, vẻ mặt ảo não: “Ai nha, đàn em, thật ra không nhất thiết phải nghe Ngật Chu đâu, nói không chừng cách của cậu ta sai đó.”
Phương Nam Chi nói thầm: “Không thể nào.”
Lý Ngật Chu lại nhìn cô một cái, rũ mắt cười, lúc này đuôi mắt cong cong không kiềm chế được niềm vui.
Phương Nam Chi cũng dần thuần thục hơn sau khi đánh nhiều ván, điểm số của cô hiện đang đứng đầu.
“Lý Ngật Chu, cậu có thể đi được rồi, đừng ở phía sau bày mưu tính kế nữa, cậu nhìn điểm của em ấy cao chưa kìa.”
Lý Ngật Chu dựa vào sau lưng sô pha, uể oải nói: “Tôi không có bày mưu tính kế, mấy ván sau đều là tự em ấy thắng. Không có cách nào, em ấy biết cách chơi rồi.”
Giọng điệu này mang theo một loại kiêu ngạo, cho rằng bản thân dạy đồ đệ quá lợi hại, căn bản không thể làm gì.
Hách Lai trợn tròn mắt: “Thật là phục cách loại người các cậu đánh! Hoàn toàn không thắng được!”
Có lẽ là do trải nghiệm trò chơi quá tệ, sau đó chỉ chơi thêm vài ván liền giải tán.
Vài người thu dọn rác, chuẩn bị quay về trường học.
Tôn Minh: “Chu ca, ngày mai cậu có đến trường không? Cần tôi xin phép hộ luôn không?”
“Không cần, mai tôi đến trường.”
“Tốt.”
Lý Ngật Chu đưa mấy người tới cửa, Phương Nam Chi đi giày xong đầu tiên, cô quay đầu lại nhìn anh.
“Cháo vẫn còn một nửa chưa động tới, để ở trong phòng bếp, lát nữa anh đói thì có thể ăn.”
Chắc do Lý Ngật Chu bị ốm nên không có khẩu vị, cô để ý thấy tối nay anh ăn không nhiều.
Lý Ngật Chu nhìn cô, gật đầu: “Được. Đi đường cẩn thận.”
“Dạ.”
Mấy người đi xuống tầng, trực tiếp lái xe về trường.
Trên đường, Phương Nam Chi nhớ tới tình huống trong nhà Lý Ngật Chu, không nhịn được nên hỏi: “Lúc trước mọi người tới, nhà anh ấy cũng trống trải như vậy sao?”
Hách Lai: “Đúng vậy.”
“Tại sao?”
Hách Lai: “Khi Ngật Chu mới chuyển đến, cậu ấy nói trước đây không có ai ở nên không mua đồ đạc, còn tại sao sau này không mua… có lẽ là cậu ấy chỉ thỉnh thoảng ở đây thôi, nên không nghĩ đến việc mua thêm đồ đạc.”
Phương Nam Chi nghĩ lại cũng có thể là như vậy, nếu không cũng chẳng có cách giải thích nào khác.
Nửa tiếng sau, họ đến trường. Trịnh Tử Kỳ và Phương Nam Chi tách khỏi hai nam sinh, đi về phía ký túc xá nữ.
Ký túc xá của Trịnh Tử Kỳ ở tầng ba, còn Phương Nam Chi ở tầng năm, khi cô lên đến tầng ba, Trịnh Tử Kỳ đột nhiên gọi cô lại.
“Nam Chi.”
“Sao vậy đàn chị?”
Trịnh Tử Kỳ nhìn cô một lúc, đột nhiên nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng nói: “Em thích Lý Ngật Chu à?”
Hô hấp Phương Nam Chi cứng lại, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.
Trịnh Tử Kỳ thấy cô như vậy thì không cần nghe đáp án nữa, híp mắt nói: “Chị biết, hôm nay nhìn em và cậu ấy đánh bài, chị đã cảm thấy có chút… khác thường.”
Phương Nam Chi lập tức hoảng loạn: “Đàn chị, em, em không phải… “
“Không sao, em không cần phủ nhận, chị cũng sẽ không nói cho cậu ấy biết.”
Phương Nam Chi cũng biết mình có phủ nhận thì cô ấy cũng không tin, cô đành phải nói: “Cảm ơn đàn chị…”
Trịnh Tử Kỳ nói: “Này, chị thấy hai người rất hợp, tiến tới đi!”
Phương Nam Chi nghe vậy, sự hoảng loạn trong lòng xen lẫn chút vui mừng, cô không nhịn được hỏi: “Thật sao ạ?”
Trịnh Tử Kỳ: “Chị quen biết Lý Ngật Chu gần hai năm, chị thấy cậu ta dường như chỉ đối xử khác biệt với mình em. “
Ngực Phương Nam Chi khẽ động, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Chúng em quen biết nhau từ trước, anh ấy trước kia rất chiếu cố em. Bây giờ cũng chỉ là chiếu cố em một chút giống như trước kia thôi…”
“Cho dù là như vậy thì em cũng vẫn hơn những người khác, hơn nữa, trình độ chuyên môn của em cao như vậy, bọn chị đều có thể nhìn ra cậu ta rất coi trọng em.” Trịnh Tử Kỳ vỗ vai cô: “Yên tâm! Nếu cần thiết, chị sẽ giúp em!”
Phương Nam Chi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trịnh Tử Kỳ, không khỏi mỉm cười: “Cảm ơn đàn chị, nhưng mà, cũng không cần mạnh mẽ làm gì…”
“Chị hiểu, chị hiểu. Dù sao nếu cần thì cứ nói với chị.” Trịnh Tử Kỳ nhướng mày: “Chị xem trọng hai người.”
Phương Nam Chi không ngờ Trịnh Tử Kỳ nhìn ra được tâm tư của cô, tuy hơi xấu hổ nhưng cô cũng yên tâm, cô biết Trịnh Tử Kỳ sẽ không nói linh tinh ra bên ngoài.
Về phần bọn họ hợp nhau hay không… Cô cũng không rõ, dù sao thì vạn sự tùy duyên.
Một thời gian sau, Phương Nam Chi dốc hết sức cho cuộc thi tài năng kiến trúc mới, đến khi tác phẩm hoàn thành và được giao nộp, cô mới có thời gian rảnh.
Chẳng mấy chốc, tháng 12 đã đến, thành phố Minh Hải hoàn toàn bước vào mùa đông.
Lúc này, người hướng dẫn mang đến cho cô một tin vui, tác phẩm của cô cuối cùng đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi Tân binh Kiến trúc!
Lúc nghe tin này, Phương Nam Chi đang làm bài tập kiến trúc trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, cô lập tức bật khỏi ghế.
Trịnh Tử Kỳ thấy vậy liền hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Phương Nam Chi ngơ ngác nói rằng cô đã giành được giải thưởng, mọi người đều chạy lại chúc mừng cô.
“Nam Chi, cậu được đấy, sinh viên năm nhất đạt giải thưởng! Người trước giành được giải thưởng này chính là Lý Ngật Chu đó!”
“Chúc mừng nha Nam Chi! Rất lợi hại!”
“Ai nha~ quả là hậu sinh khả úy nha.” (thế hệ sau hơn thế hệ trước)
Phương Nam Chi vốn nghĩ rằng chỉ cần đạt được giải đồng thôi cũng đã tuyệt lắm rồi, không nghĩ tới niềm vui bất ngờ này!
Cô nói: “Cảm ơn mọi người, ngày mai em mời mọi người ăn cơm nhé!”
“Được thôi.”
“Nhưng ngày mai là Giáng sinh mà.”
Trịnh Tử Kỳ nói: “Giáng sinh thì sao, có hẹn à.”
Phương Nam Chi vội vàng nói: “Có hẹn cũng không sao, lần sau em có thể mời bù!”
“Chúng ta đều là một hội độc thân, làm gì có chuyện có hẹn, có điều Lý Ngật Chu thì cũng không chắc nha, nhất định sẽ có rất nhiều người rủ cậu ta đi chơi.” Trịnh Tử Kỳ ghé sát tai cô nói: “Hẹn người ta sớm chút đi.”
Cô ấy nói nhỏ, người khác không nghe được. Phương Nam Chi liếc nhìn Trịnh Tử Kỳ, khẽ gật đầu.
Buổi tối ăn cơm xong, Phương Nam Chi trở lại phòng sinh hoạt, nhưng Lý Ngật Chu vẫn chưa tới.
Cô suy nghĩ, hay là nhắn tin trực tiếp cho anh, vì thế cô rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng sinh hoạt là một dãy hành lang, ngoài ra ở chỗ ngoặt còn có một hành lang dẫn đến tòa nhà khác, Phương Nam Chi vừa đi vừa gõ, viết xong lại xóa, trong lúc đang suy nghĩ xem làm thế nào để mời anh cùng ăn tối vào lễ Giáng sinh. Đột nhiên thấy anh xuất hiện trên hành lang cách đó không xa.
Phương Nam Chi đến gần vài bước, cô vốn định gọi anh dừng lại, lại phát hiện đối diện anh còn có một người, một cô gái tóc dài, mặc áo khoác mỏng màu đen, rất xinh đẹp.
Phương Nam Chi lập tức nhận ra cô gái kia, là Âu Dương Chân, cô gái phát thanh viên đang theo đuổi Lý Ngật Chu mà trước đây Triệu Kha nhắc đến.
“… Đã lâu không gặp, dạo này cậu có bận không?”
Cô nghe được loáng thoáng tiếng cô gái kia hỏi.
“Cũng bình thường, có chuyện gì sao?” Lý Ngật Chu nhàn nhạt đáp.
Âu Dương Chân: “Cũng không có gì, chỉ là, ngày mai là lễ Giáng sinh, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Chắc ngày mai cậu cũng không có việc gì bận đâu nhỉ?”
Ăn cơm…
Quả nhiên có người muốn mời anh.
Phương Nam Chi bỗng nhiên trào dâng trong lòng.
Bây giờ các loại ngày hội đều có ý nghĩa nhất định đối với giới trẻ, Giáng sinh cũng vậy, ai cũng sẽ luôn tìm kiếm cơ hội để hẹn hò trong dịp lễ hội này.
Nhưng cô không muốn người khác tìm cơ hội như vậy với Lý Ngật Chu, cô thừa nhận… cô muốn làm anh tự chú ý đến cô, chứ không phải mạng mẽ thổ lộ. Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn anh bị người khác mời đi…
Có thể do sự việc diễn ra quá đột ngột, cũng có thể là do cô quá sốt ruột.
Phương Nam Chi không ngờ mình lại to gan như vậy, không nghĩ ngợi gì liền chạy nhanh về phía trước và nắm lấy cánh tay của Lý Ngật Chu.
“Ngày mai em muốn mời anh ăn cơm!”
Thế giới đột nhiên im lặng.
Lý Ngật Chu không ngờ sau lưng đột nhiên có người chạy tới, anh còn chưa kịp nói lời từ chối với Âu Dương Chân, người kia đã tới nắm chặt lấy tay áo anh.
Anh kinh ngạc nghiêng mắt lại nhìn, chỉ thấy Phương Nam Chi hơi ngửa đầu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, hốc mắt ươn ướt, giống như bị ngâm trong nước.
Mùa đông gió lạnh thấu xương.
Nhưng vào lúc đó, trái tim lại cảm thấy nóng bừng, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Chỉ cảm thấy theo sợi tóc tung bay, hơi thở dường như mang theo mùi hương trên người cô, rất nhẹ, nhưng lại tựa như chiếc móc, câu kéo đi một phần giác quan của anh khi mùi hương tan biến.
“Em, em đoạt được giải thưởng, huy chương vàng trong cuộc thi Tân Binh, em muốn mời anh ăn cơm.”
Phương Nam Chi nuốt nước miếng: “Còn có mọi người nữa… Ngày mai, có được không?”
Giọng cô càng ngày càng nhỏ.
Lý Ngật Chu hoàn hồn, anh yên lặng nhìn cô vài giây rồi gật đầu.
Trên mặt Phương Nam Chi lập tức trở nên tươi cười: “Vậy ngày mai sáu giờ hẹn gặp anh tại phòng sinh hoạt, em tới tìm anh!”
“Được.”
Phương Nam Chi thở phào một hơi, vô tình đưa mắt nhìn, đột nhiên ý thức được nơi này còn có một người.
Cô vội buông ra, lùi lại một bước mới nhận ra mình vừa làm gì, sau lưng cô toát đầy mồ hôi.
Đây là chen trước cướp chân… Cô cũng dám…
“Chào đàn chị…” Phương Nam Chi xấu hổ đến nỗi không dám nhìn người khác, vội vàng chào hỏi xong liền xoay người rời đi, bước đi dần chuyển thành chạy, rồi biến mất.
Lý Ngật Chu quay đầu nhìn cô nhanh chóng rời đi, im lặng một lát, khóe miệng khẽ cong lên.
Lúc này Âu Dương Chân mới phản ứng lại, cô ta nhíu mày, một hơi lên không được xuống không xong: “Lý Ngật Chu, cô ta — —”
“Cô cũng thấy rồi đấy.” Lý Ngật Chu quay đầu nói: “Ngày mai tôi có hẹn rồi.”