Vào ngày Giáng sinh, thành phố Minh Hải vô cùng lạnh giá, trời dường như đã rơi một trận tuyết nhỏ và tạo thành nhiều lớp sương giá mặc dù không đủ để tạo thành một cảnh tuyết trắng xoá.
Phương Nam Chi đã đặt một phòng riêng tại một nhà hàng Trung Quốc gần trường, để mời bạn bè trong câu lạc bộ đến.
Trịnh Tử Kỳ: “Nam Chi, chúng ta đến đó lúc mấy giờ?”
“Em hẹn họ vào sáu giờ rưỡi,” Phương Nam Chi nhìn vào đồng hồ: “Bây giờ đã sáu giờ, chúng ta có thể đi được rồi.”
Hách Lai: “Ngật Chu vẫn chưa đến, có lẽ cậu ấy đang ở cùng thầy hướng dẫn. Nhưng không sao, cậu ấy cũng biết đường, chúng ta có thể đi đến đó trước và đợi cậu ấy.”
Trịnh Tử Kỳ nhìn quanh, “Đúng vậy, chúng ta đi trước, Nam Chi, em ở đây chờ một chút nhé.”
“Dạ?”
Trịnh Tử Kỳ nháy mắt với cô, “Hôm nay em mời cả nhà mà, đi mà không đợi người khác thì không tốt đâu, đúng không?”
Hách Lai: “Ngật Chu sẽ không bận tâm…”
Anh ấy chưa kịp nói xong, Trịnh Tử Kỳ đã ngắt lời, “Được rồi, chúng ta đi trước, tối nay đông người, thức ăn sẽ lên chậm, chúng ta có thể gọi món trước, Nam Chi, em đợi ở đây nhé.”
Hách Lai: “…”
Nhóm người đã bị Trịnh Tử Kỳ dẫn đi, Phương Nam Chi đứng một mình trong phòng hoạt động, vài phút sau, cô nhận được tin nhắn từ Trịnh Tử Kỳ: “Hai người cứ đi từ từ, tranh thủ trò chuyện một chút, mọi người không gấp đâu.”
Phương Nam Chi không nhịn được cười rồi đặt điện thoại trở lại túi.
Sau đó, khoảng mười phút chờ đợi, cô nghe thấy cửa phòng hoạt động được mở ra.
Phương Nam Chi nhìn lên và thấy Lý Ngật Chu đi vào, anh vẫy tay lên: “Anh đến rồi.”
Phòng hoạt động sáng chói ánh đèn chỉ có một mình cô, Lý Ngật Chu hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
“Mọi người đến trước để chiếm chỗ rồi…”
Lý Ngật Chu đi đến trước mặt cô: “Có một chút việc bận phía giáo viên, anh xin lỗi. Em có thể đi trước rồi cho anh biết địa điểm.”
“Không sao, dù sao cũng phải đợi mọi người đến.” Phương Nam Chi nói nhỏ, “Em đợi anh thêm một chút cũng không sao.”
Lý Ngật Chu trầm ngâm một lúc, cười nhạt: “Vậy chúng ta đi nhé.”
“Ừm.”
Cả hai cùng nhau xuống tầng dưới, có lẽ vì tối qua cô đã can thiệp vào chuyện tốt của anh, cho đến bây giờ cô vẫn còn khiếp sợ, cảm thấy lúc đó bản thân thật táo bạo.
“À… Chuyện đó…”
“Cái gì?”
“Hôm qua, Chị Âu Dương mời anh đi ăn, em đã cản trở, anh không sao chứ?” Cô đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn hỏi anh.
Nhắc tới ngày hôm qua, trong mắt Lý Ngật Chu có ý cười thoáng qua.
Anh hỏi: “Em biết cô ấy sao?”
Phương Nam Chi vội vàng nói: “Chị ấy… Em biết chị ấy là điều bình thường mà, bạn cùng phòng của em đã nhắc đến chị ấy nhiều lần!”
“Họ nói gì về cô ấy?”
“Họ nói chị ấy có thành tích tốt, xinh đẹp và đã… Theo đuổi anh từ lâu. Xin lỗi, bạn cùng phòng của em hơi tò mò.”
‘Xin lỗi Lô Gia Gia! Cho tôi mượn cậu làm bình phong một lát!’ Cô thầm nghĩ.
Lý Ngật Chu nói: “Cho nên anh mới cảm ơn em.”
“Hả?”
Lý Ngật Chu nói: “Cảm ơn em đã giúp anh thoát khỏi tình huống đó, anh không muốn đi ăn với cô ấy.”
Phương Nam Chi không kìm được mà hỏi dò: “Anh không thích chị ấy sao?”
Lý Ngật Chu ngơ ngác trong giây lát, nhìn cô rồi từ từ nói: “Anh không có tình cảm với cô ấy.”
Khóe miệng Phương Nam Chi hơi nhếch lên, rất nhanh bị chính mình đ è xuống: “Ồ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống tầng dưới, lúc này tuyết đã không còn rơi nữa, thay vào đó là mưa nhỏ.
Phương Nam Chi lấy một chiếc ô từ túi xách ra, khi mở ra cô quay đầu nhìn Lý Ngật Chu phát hiện anh không mang theo ô.
Lý Ngật Chu cũng nhận ra, nói: “Khi đi tuyết nhỏ, nên anh không mang ô, để lên lấy một chiếc.”
“Hay chúng ta cùng dùng chung ô? Chiếc ô này khá lớn…”
Phương Nam Chi kịp thời ngăn anh, vì anh cao hơn cô nhiều, cô giơ tay đặt chiếc ô lên đầu anh và tỏ ra bình tĩnh: “Vậy có ổn không?”
Cô hỏi và quay sang nhìn anh, và anh tình cờ nhìn cô.
Sau khi đặt cả hai cùng đứng dưới tán ô, hai người hợp nhau trong một không gian nhỏ bé, trong lúc nhìn nhau, thời gian dường như trôi chậm hẳn một vài giây.
Phương Nam Chi nắm chặt cán ô. Lông mày Lý Ngật Chu cũng giật giật, một lúc sau, anh cầm lấy chiếc ô trong tay cô: “Vậy để anh cầm cho.”
Phương Nam Chi: “Vâng.”
Hai người dưới một chiếc ô, bước vào trong màn mưa.
Từ tòa nhà của câu lạc bộ đến cổng trường đi bộ mất khoảng mười phút, bình thường là một quãng đường dài, nhưng lúc này Phương Nam Chi chỉ cảm thấy ngắn, cứ đi bộ như vậy xem ra cũng khá tốt.
Phương Nam Chi lén nhìn Lý Ngật Chu vài lần, anh vừa nói anh không thích Âu Dương Chấn, vì vậy không muốn đi ăn với chị ấy.
Nhưng mà anh lại đồng ý với cô lúc đó, có thể giải thích rằng, anh có tình cảm cô ư?
Không, không đúng, anh cũng không hoàn toàn có tình ý với cô. Anh đồng ý một mặt là để mượn cô từ chối Âu Dương Chấn, mặt khác là cô không phải đi ăn một mình, mà là một nhóm người, không tính là hẹn hò. Hai quan điểm trong đầu Phương Nam Chi đang đấu tranh với nhau, cô mải mê suy nghĩ, không chú ý đến việc cô giẫm phải nền băng trơn trượt.
May mắn là cô phản ứng nhanh, kịp thời nắm lấy tay áo của Lý Ngật Chu.
Lý Ngật Chu cũng như cô, trong lúc cô trượt đi, anh đã vươn tay đỡ lấy cô.
Anh cau mày nói: “Tuyết rơi rồi, mặt đất rất trơn.”
“Vâng…” Phương Nam Chi đứng thẳng với nỗi sợ trong lòng, nghĩ rằng nếu trượt ngã xuống đất chắc là sẽ đau lắm.
Lý Ngật Chu nhìn cô vẫn còn nắm chặt tay áo của anh, nhớ lại lần trước trong mật thất cũng như vậy. Nhưng lúc đó tối đen, anh không thấy rõ, bây giờ mới chú ý đến tay cô thật mảnh mai, móng tay cắt tỉa tròn trịa, không có sơn màu, đặc biệt trắng, so với bình thường cũng thật nhỏ.
“Nắm chặt tay áo của anh rồi đi chậm hơn chút.”
Phương Nam Chi tự hỏi liệu người khác nhìn thấy nó có phải là không thích hợp hay không, nhưng giây tiếp theo, cô siết chặt vòng tay, vì anh không bận tâm, nên cô cũng không quan tâm đến điều này…
………
Vì nhà hàng rất gần nên hai người không bắt taxi, cô khoác tay anh đi suốt một đoạn đường trong mưa, tim cô đập như trống.
Chẳng mấy chốc họ đi bộ đến khu nhà, và có nhiều cửa hàng thương mại ở bên đường. Ánh sáng ấm áp chiếu qua ô cửa kính, ngày mưa dường như không còn quá lạnh.
Nhưng vì đây là con phố buôn bán gần trường học nhất nên học sinh ra vào rất đông, hai người họ sẽ đi dọc theo con đường cũng thu hút không ít sự chú ý.
Phương Nam Chi đã từng nghĩ rằng cô không quan tâ m đến ánh nhìn của người khác, nhưng khi thấy có nhiều người nhìn đến, cô vẫn buông tay ra khỏi áo anh. Lý Ngật Chu cũng nhận ra điều này và liếc nhìn cô một cái. Nhưng ở đây không còn nền băng trơn, việc buông tay và đi cũng không có gì sai, vì vậy anh cũng không nói gì thêm.
“Thật đáng yêu.”
Lúc này, cả hai đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi nhỏ, trên kệ sắp đặt một số con búp bê Giáng Sinh nhỏ. Phương Nam Chi bỗng dừng lại.
Lý Ngật Chu nhìn theo hướng mắt cô và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chờ em một chút, em vào mua một vài thứ.” Phương Nam Chi nói xong, nhanh chóng đẩy cửa vào bên trong.
Lý Ngật Chu ngần ngại một chút, sau đó cũng bước vào cửa hàng.
Chuông gió lại vang lên một tiếng, hơi nóng từ gương mặt bốc lên, Lý Ngật Chu nhìn thấy Phương Nam Chi ngồi xổm cách đó không xa, ôm mấy con búp bê giáng sinh ngắm nghía.
Có lẽ cô nhận ra anh cũng đã vào trong, cô lấy một con quay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh xem, con này có nét giống với anh Hách Lai anh nhỉ?”
Điều hòa được bật hết cỡ, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Ánh mắt của Lý Ngật Chu dừng lại một chốc trên nụ cười của cô, gật đầu: “Ừm. Cũng khá giống.”
“Vậy em mua một cái.”
Lý Ngật Chu: “Em muốn mua quà cho cậu ta?”
“Đúng, không chỉ có anh ấy, hôm nay là Giáng sinh, em sẽ mua cho mọi người, tất cả đều đáng yêu.” Phương Nam Chi nói rồi chọn một số con búp bê vào trong giỏ, hỏi anh, “Anh muốn cái nào?”
Hoá ra là cô mua quà cho mọi người, chứ không riêng gì Hách Lai.
Lý Ngật Chu nhìn đến dãy hàng đồ nhỏ đó, anh chưa từng mua loại đồ chơi búp bê đáng yêu phiên bản Q này, thật sự anh cũng không biết chọn cái nào.
“Hay là con này.” Phương Nam Chi nhìn thấy anh có vẻ khó quyết định, bèn lấy một con cho anh.
Lý Ngật Chu nhìn người con trai nhỏ đầu tròn mặc đồng phục màu đỏ, cầm một cây kiếm bé trong tay, hỏi: “Tại sao em lại chọn cái này?”
Phương Nam Chi không suy nghĩ, nói một cách tự nhiên: “Bởi vì nó rất đẹp trai.”
Lý Ngật Chu nhíu mày nhẹ, Phương Nam Chi ngay lập tức đỏ mặt: “…Chỉ, chỉ là đáng yêu. Cứ để đó, em đi tính tiền.”
“Chờ chút.”
“Hả?”
“Còn em thì sao?”
Phương Nam Chi tập trung tìm món phù hợp cho mọi người nhưng cô không chọn cho chính mình.
Vì thế Lý Ngật Chu lại nhìn thêm lần nữa vào kệ hàng, lấy một cô bé mặc váy màu xanh, tay cầm một bông hoa nhỏ: “Quà đáp lễ.”
Quà đáp lễ là sao? Là anh muốn tặng cô ư?
Phương Nam Chi đứng im, một lúc sau mới ngốc nghếch nói: “Nhưng cô bé mặc áo xanh này, có vẻ không thuộc dòng sản phẩm quà tặng Giáng sinh.”
Lý Ngật Chu cầm cô bé đặt trong lòng bàn tay, cười nhẹ: “Không sao, cái này đặc biệt nhất.”
Sau khi ăn xong bữa ăn này và trở về phòng, Lương Điềm và La Giai Giai đều có mặt, nhưng Mạnh Thanh vẫn chưa trở về.
Phương Nam Chi đưa cho hai người trà sữa mà cô đã mua và tặng thêm món quà Giáng sinh, cũng là những con búp bê nhỏ đã mua trong cửa hàng gần đó.
Lương Điềm: “Đáng yêu quá! Cảm ơn Nam Chi! Cậu mua ở đâu vậy?”
Phương Nam Chi nói: “Ngay trên con đường bên cạnh trường. Hôm nay không phải tôi mời người trong câu lạc bộ ăn tối sao? Tôi đã mua những món quà này khi đi ngang qua.”
Nói xong, Phương Nam Chi để túi xuống, lấy búp bê hình dáng cô bé mặc váy xanh ra, cẩn thận đặt lên bàn.
Cô nhìn nó rồi cười, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình cho nó.
Nó rất đặc biệt… Mặc dù không thuộc dòng sản phẩm Giáng sinh, nhưng anh cảm thấy nó đặc biệt nhất trong số đó.
“Ồ, cái này cũng đáng yêu quá! Cậu để tặng ai vậy?” Lương Điềm cũng nhìn thấy con búp bê đó.
Phương Nam Chi vội vàng nói: “Con này không tặng ai, người khác tặng tôi.”
“Tặng cậu à! Là ai tặng thế?”
Phương Nam Chi cảm thấy mặt nóng dần, hai má bắt đầu ửng đỏ: “Không ai cả.”
Lương Điềm và La Giai Giai hoài nghi: “Anh chàng nào thế, mà cậu lại nhận quà từ người ta? Thú thực, có phải cậu đang có một người để ý cậu đúng không không?”
Phương Nam Chi lúng túng đáp lời: “Hai cậu chỉ giỏi đoán già đoán non, chỉ là tôi mua quà tặng cho các thành viên trong câu lạc bộ, rồi họ đã trả lễ lại cho tôi một món quà thôi mà.”
“Vậy à, thì lúc nãy cậu cười tươi khi nhìn nó, trông có vẻ cậu không ổn lắm.”
Phương Nam Chi thậm chí còn không biết rằng cô giống như những gì Lương Điềm miêu tả, mặc dù cô thực sự hạnh phúc, nhưng Lý Ngật Chu thực sự chỉ là trả lại một cách lịch sự… Cô sẽ không tự ái đến mức nghĩ đến những thứ khác.
“Tôi chỉ cười một chút vì hôm nay tôi vui thôi, không phải là cười với con búp bê đó.”
“Phương Nam Chi, tôi về rồi đây.” Lúc này Mạnh Thanh từ bên ngoài đi vào, hôm nay cô ấy đến quán bar, mệt đến mức muốn tẩy trang đi tắm.
“Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Lương Điềm nói: “Có một người đàn ông đã tặng quà cho Phương Nam Chi!”
“Chuyện này có gì lạ sao?”
“Không có gì lạ. Điều bất thường là vừa rồi Nam Chi đã nhìn chăm chú rồi còn cười món quà đó.”
Phương Nam Chi đưa tay chặn miệng Lương Điềm: “Không có quà gì cả, cậu đừng nói bậy.”
“Tôi không nói bậy đâu.”
“Làm gì có ai tặng quà cho tôi chứ?”
Mạnh Thanh không quan tâm, nói bất cẩn: “Đúng rồi, tôi nhớ là thẻ tôi đã hết rồi, Phương Nam Chi, cậu cho tôi mượn thẻ nước của cậu một chút.”
Phương Nam Chi đang tranh cãi với Lương Điềm, nói: “Ở trong túi, cậu tự lấy đi.”
“Ồ.” Mạnh Thanh lấy túi thẻ cô để trên bàn, sau khi mở ra và lật một lúc, Lương Điềm đang định tìm thẻ nước, đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng quay lại và lấy đi cái túi!
Mạnh Thanh: “?”
“Tôi tìm cho cậu!” Phương Nam Chi lật một lúc và lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô ấy: “Đây.”
Mạnh Thanh trong chốc lát cảm thấy khó hiểu, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều: “Được rồi, cám ơn cậu.”
“Ừ.”
Mạnh Thanh xoay người rời đi, Phương Nam Chi nắm chặt túi thẻ trong tay và thở phào nhẹ nhõm.
Tối đó, sau khi tắm xong và lên giường, cô mới mở lại túi thẻ.
Thực ra, việc không cho Mạnh Thanh nhìn thấy bên trong cũng có lý do.
Vì trong túi của cô có một tấm ảnh hai inches, không phải là ảnh chứng minh nhân dân, mà là bức ảnh được chụp bằng điện thoại, và sau đó in ra.
Đó là một cảnh trong mùa đông năm học hai, khi cô đang phóng pháo hoa ở nhà của Lý Ngật Chu, và lúc đó cô đã lén chụp một cảnh ấy của Lý Ngật Chu…