Đào Ngôn với vẻ mặt vô cùng vui vẻ đang ôm bả vai Quý Thụy phi vào, hắn phấn khích nói: "Mục Kinh, hehe!"
Mục Kinh nhanh tay lẹ mắt nhét chiếc vòng Bạc Lăng vào tay Việt Trạch đang để ở dưới gầm bàn.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Việt Trạch theo phản xạ ngoắc ngón út của Mục Kinh.
Giây tiếp theo, Đào Ngôn buông Quý Thụy ra rồi lao về phía cậu.
Mục Kinh không có thời gian để mà quan tâm tới động tác nhỏ của Việt Trạch, chỉ có thể đứng lên che bên cạnh người, giấu bàn tay đang bị giữ lấy ra sau lưng.
"Sao thế Đào Ngôn?" Mục Kinh điềm đạm nở nụ cười: "Sao tự dưng vui vẻ thế?"
Cậu vừa nói vừa dùng sức rút tay ra, nhưng bị Việt Trạch được đằng chân lân đằng đầu nắm lấy tay. Không những không rút ra được mà còn cảm nhận được anh cầm thứ gì đó lành lạnh nhét lại vào tay cậu.
!!!
Là Bạc Lăng!
Không được, nếu cậu giơ tay lên sẽ bị phát hiện ngay, chết tiệt, tự dưng lá gan nam chính to vậy.
Cho dù là bạn bè thân thiết như thế nào thì cũng không thể tùy tiện tiết lộ chuyện cơ mật của gia tộc được. Đúng là cả ba có quan hệ rất tốt với nhau, nhưng, suy cho cùng thì bọn họ không chung một họ.
Đào Ngôn khoác lấy bả vai của Mục Kinh, mạnh mẽ trao cậu một cái ôm thật chặt.
"Mục Kinh, cậu đúng là thiên tài mà! Hahaha!"Hắn hơi buông Mục Kinh ra, vui vẻ hớn hở nói: "Cậu có biết mấy kẻ trước đó cười nhạo tớ gà mờ, hôm nay không chút ngần ngại nịnh nọt tớ như nào không?"
"Bọn họ không những chủ động dẫn tớ đi chung, mà còn tôn tớ như là thượng đế."
"Hơn nữa! Bọn họ còn liên tục tự mắng bản thân trước đây đúng là đồ khốn nạn, nói với tớ rằng người rộng lượng có nhiều việc đừng để bụng nhé ha ha ha ha....."
Đào Ngôn đứng chặn ở cửa, hăng hái phấn khích khua tay múa chân với Mục Kinh và Việt Trạch.
Quý Thụy - người dẫn hắn chơi game cả một ngày câm nín trợn tròn mắt, cậu ta đẩy Đào Ngôn ra đi về phía giường của mình.
Mục Kinh vội vàng dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay Việt Trạch, ý bảo anh buông tay ra ngay.
Còn không giúp cậu che Bạc Lăng lại nữa?
Quý Thụy như một con hồ lý, vô cùng tinh ranh, có khi chưa đi tới giữa phòng đã phát hiện ra sự bất thường giữa hai người bọn họ rồi.
Trong lòng Mục Kinh vô cùng lo lắng nhưng lại không dám hất mạnh tay Việt Trạch ra.
Việt Trạch tập trung cảm nhận ngón tay ấm áp đang cựa quậy trong lòng bàn tay mình. Tựa như là cào tới tận đáy lòng anh, khiến anh muốn cắn đứt tuyến thể Beta mỏng manh của Mục Kinh ngay bây giờ.
Cho đến khi Quý Thụy chuẩn bị đi ngang qua bọn họ thì Việt Trạch mới miễn cưỡng buông ngón tay của Mục Kinh ra, anh ung dung kéo nhẹ ống tay áo Mục Kinh xuống.
Mục Kinh khẽ thở phào.
"Thật sao, vậy sau này cậu sẽ chơi game chung với bọn họ nhỉ?" Mục Kinh quay lại chỗ của mình, thuận theo lời của Đào Ngôn hỏi.
"Hừ, sao có thể!"
Đào Ngôn xua tay, trong lòng biết thừa: "Bọn họ chỉ muốn lợi dụng để làm quen với Quý Thụy mà thôi, làm gì thật lòng chơi chung với tớ. Chờ ông đây trút giận xong sẽ đá bọn họ cút khỏi danh sách bạn bè liền."
Quý Thụy nghe vậy lập tức ngăn cản: "Đừng, đuổi hết đi rồi ai chơi game chung với cậu."
"Haiz, vẫn còn cậu mà?" Đào Ngôn không chặn ở cửa nữa, đi tới dựa sát vào Quý Thụy nom rất thân thiết.
"Cút, tớ chỉ đồng ý với cậu có một tuần thôi." Quý Thụy ủn mặt Đào Ngôn ra.
"Biết ùi." Đào Ngôn cũng không miễn cưỡng, một tuần cũng đủ để hắn trút giận rồi.
Mục Kinh thấy sự chú ý hai người lại quay về với game, cậu cúi xuống giả bộ lấy sữa chua, lén lút giấu Bạc Lăng trong lòng bàn tay rồi lặng lẽ kéo ngăn kéo ra, cất vào một cái hộp nhỏ.
Làm xong Mục Kinh mới có thời gian trừng mắt lườm thủ phạm một cái.
Do Việt Trạch cả, sao mà cứ phải để ở chỗ cậu thế.
Việt Trạch lại rất cam chịu, thậm chí còn có chút hưởng thụ điều này.
Anh rất thích việc Mục Kinh đặt sự chú ý lên người mình.
Buổi chiều thứ tư.
Rốt cuộc Mục Kinh với Việt Trạch cũng có thời gian để đi kiểm tra các số liệu tương quan của cơ giáp.
Hai người đến phòng thí nghiệm do năm gia tộc lớn đầu tư mở ra, tìm phòng dành riêng cho nhà họ Việt rồi đổi Bạc Lăng từ vòng tay sang dạng cơ giáp. Một người điều khiển cơ giáp thực hiện các trận chiến mô phỏng, còn một người ở ngoài quan sát rồi ghi chép lại từng mục số liệu.
"Tốc độ công kích 74, tỷ lệ chính xác 91%."
"Tốc độ phục hồi 85, tỷ lệ tiêu hao 10%."
"Năng lực bảo hộ 85%, tỷ lệ tiêu hao 0,1%."
Việt Trạch thản nhiên nhìn số liệu được tổng hợp hiển thị trên quang não, nghiêm túc xem xét có thể cải tiến bộ cơ giáp này lại lần nữa không.
Mục Kinh nhảy từ trên cơ giáp xuống, trong ánh mắt vẫn còn chút hưng phấn cùng ý chí chiến đấu chưa kịp phai.
"Thế nào thế nào?"
Việt Trạch hơi dịch sang nhường chỗ cho cậu.
"Wow!"
Mục Kinh ngạc nhiên nhìn chuỗi số liệu có thể nói là thuộc top đầu trước mặt, cậu quay đầu lại hỏi với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Với số liệu này, mà vẫn cần phải tiến hành kiểm tra thường xuyên hay sao?"
Việc thử nghiệm dài hạn này chủ yếu là vì kiểm tra những lỗi nhỏ của cơ giáp rồi tiến hành sửa đổi, chu kỳ thường thì từ nửa năm đến một năm. Thông thường kết quả cuối cùng của việc cải tiến lại sẽ tốt hơn so với trước đó, kết quả kém nhất thì số liệu cũng sẽ cao hơn từ 0,05% ~ 0,08% so với số liệu tốt nhất trước khi cơ giáp đó được cải tiến.
Nhưng mà số liệu của bộ cơ giáp trước mặt cậu hoàn toàn có thể chen vào top 5 trên toàn tinh cầu đó. Số liệu ban đầu càng hoàn hảo thì khi cải tiến lại độ khó lại càng cao, tỷ lệ để mà năng lực của Bạc Lăng có thể nhích thêm 0,01% là cực kì mong manh.
Việt Trạch bình tĩnh gật đầu khi nghe cậu hỏi vậy.
Anh quay sang nhìn vào đôi mắt to tròn của Mục Kinh, nghiêm túc nói: "Mục Kinh, bộ cơ giáp này với chúng ta có thể là tốt nhất. Nhưng, ai có thể đảm bảo được rằng trong phòng thí nghiệm của bốn gia tộc kia sẽ không có bộ cơ giáp nào xuất sắc hơn chứ."
"Mỗi một gia tộc đều sẽ không ngừng để cải thiện các tính năng của cơ giáp. Bọn họ sẵn sàng dành nhiều thời gian cùng sức lực cho việc nghiên cứu, sẵn sàng bỏ tiền ra để mua nguyên liệu quý hiếm đắt đỏ, thậm chí là lao vào đánh nhau để giành lấy nhân tài."
Việt Trạch nhìn đôi mắt đen láy trong trẻo của thiếu niên, chợt khựng lại, nuốt ngược mấy thủ đoạn bẩn thỉu gia tộc từng sử dụng vào bụng.
Anh quay đầu lại, không chút dao động nói: "Chỉ cần có cơ hội, tớ nhất định sẽ không từ bỏ."
"Đây cũng là trách nhiệm tớ không thể trốn tránh khi mà bản thân là người thừa kế."
Mục Kinh bị lời nói của anh làm cho phấn chấn, hăng hái đứng dậy: "Được! Vậy cậu thử lại đi, có lẽ là do tớ không quen tay nên không phát huy được hết khả năng của nó."
"Hả? Ưm, không cần đâu." Việt Trạch không kịp đề phòng, suýt chút nữa thì tự đào hố chôn mình, anh lập tức từ chối lời đề nghị: "Tớ không thuộc khoa Cơ khí, chắc chắn trình độ không thể bằng cậu được."
Với cả lúc anh kích hoạt bộ cơ giáp này nó đã nhận Mục Kinh làm chủ nhân, ngoại trừ cậu thì không ai có thể điều khiển nó cả. Chỉ là cậu không hề hay biết gì mà thôi, và đương nhiên là anh cũng sẽ không chủ động nói ra.
"Hả???" Mục Kinh hoang mang, cậu không ngờ rằng lời đề nghị của mình bị từ chối.
Không phải khoa Cơ khí thì sao? Việt Trạch là nam chính cực kì nổi tiếng mà, là kiểu người có thể đánh bại người trong nhiều lĩnh vực khác nhau ấy.
Hửm, chẳng lẽ là bởi vì bây giờ đến giai đoạn đó hả?
Cũng đúng, đâu phải lúc nam chính cũng làm tốt đâu.
Mục Kinh nghĩ vậy rồi quay lại chỗ ngồi, giữ thể diện cho Việt Trạch, không nhắc lại chuyện kia nữa.
Việt Trạch thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh không hề biết rằng, Beto nhỏ của mình cho rằng mình không được nên mới không khuyên nữa, nếu không nhất định anh sẽ đích thân nói với cậu rằng, anh rất được.