Hai người ngồi trong phòng thí nghiệm nghiên cứu rất lâu đoạn video trận chiến được phát lại, phân tích đi phân tích lại các số liệu đã kiểm tra của bộ cơ giáp, mong rằng tìm ra được chút manh mối gì đó.
Ngồi tập trung kiểm tra như vậy gần 5 tiếng đồng hồ mới gọi là miễn cưỡng tìm ra chỗ có thể cải tiến lại.
Việt Trạch thất bại cũng không gấp gáp vội vàng, ngược lại còn khuyên Mục Kinh đừng lo lắng.
Việc sửa lại cơ giáp là một vấn đề nan giải và phức tạp, sau khi chốt được phương án bọn họ vẫn muốn hỏi thêm ý kiến người nhà, dù sao thì hai người ở nhà vẫn nhiều kinh nghiệm hơn.
Thời gian chớp nhoáng, thoáng cái đã đến ngày nghỉ.
Khu Tĩnh Hà, nhà chính của nhà họ Quý.
Mới sáng sớm Quý Thụy đã không ngừng trau chuốt cho bản thân.
Đầu tiên là tắm rửa và skincare, cậu ta lôi hết đống kem dưỡng da mình có ra rồi thoa lên mặt.
Sau đó là chải một kiểu tóc trông thật đẹp, ngó trái ngó phải trước gương thật lâu, đến khi ưng cái bụng mới chịu thôi.
Cuối cùng là vấn đề lớn nhất - mặc cái gì để đi gặp Việt Thần Thần.
Cậu chủ Quý đi tới phòng thử đồ, nhíu mày nhìn bản thân trước gương, ướm thử từng bộ quần áo lên người.
Bộ vest này thì tối quá, tẻ nhạt nhàm chán, đồi!
Chiếc áo nỉ màu trắng này thì trông hơi nghiêm chỉnh quá, đổi!
Cái áo sơ-mi này thì sặc sỡ quá, trông không chín chắn gì cả, đổi!
...
Chọn đi chọn lại suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì Quý Thụy vẫn không chọn được bộ đồ nào ưng ý cả.
Ông cụ Quý ngồi dưới lầu thư thái uống trà, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên tầng. Nghe tiếng động ồn ào mà Quý Thụy tạo ra do việc đi qua đi lại liên tục suốt từ lúc 6h sáng, dường như hiểu tại sao thằng oắt con nhà mình lại như thế, ông im lặng chờ coi chuyện vui.
10h sáng, chiếc xe sang trọng nhà họ Việt đỗ trước cổng lớn.
Ông cụ Quý buông chén trà xuống, gọi vọng lên lầu: "Thằng nhóc kia, đã xong chưa thế, Tiểu Thần tới rồi."
Âm thanh hoảng loạn của Quý Thụy từ trên lầu vọng xuống: "Biết rồi ạ."
Chậc chậc, nhìn nó khẩn trương mà xem, ai mà không biết còn tưởng nó vội vội vàng vàng đi lấy chồng ấy chứ.
Ông cụ Quý thầm phàn nàn, không thèm quan tâm đứa cháu trai của mình nữa, ông vuốt râu nhìn ra cửa với vẻ mặt hiền từ.
Quý Thụy không kịp treo quần áo lên lại, cậu ta quấn đống đồ vừa thử xong thành một cục tròn vo to đùng, chất một đống trước cửa phòng thử đồ.
Sau đó là khóa cửa lại rồi chạy tới trước gương để xác nhận lại bản thân vẫn còn đẹp trai, rồi vội vàng chạy xuống lầu đón Việt Thần Thần.
Hôm nay Việt Thần Thần vẫn là một Omega ngoan ngoãn và trầm tĩnh, chiếc áo nỉ màu trắng liền mũ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trong trẻo lóng lánh như ngọc, đôi môi mỏng nhạt màu hơi cong lên, mang theo nụ cười dịu dàng.
Vừa thấy Quý Thụy đứng chờ ở sân, ý cười càng thêm rõ rệt, cậu khẽ chớp mắt nhìn mục tiêu, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Chào anh Quý."
"Ừm." Quý Thụy không kìm được mà cong khóe môi: "À, chào cậu."
Trong lòng cậu chủ Quý bắt đầu hối hận, biết vậy cậu ta đã chọn chiếc áo nỉ màu trắng kia rồi, như vậy không chừng Việt Thần Thần sẽ thấy cả hai tâm linh tương thông.
Tsk, hay là tìm cơ hội để chút nữa thay?
Không không, nếu mà đổi bây giờ sẽ thành cố ý mất, để lần sau mặc vậy.
Việt Thần Thần vòng xuống cốp xe lấy quà do anh họ cậu tài trợ, vừa mới xách một cái túi nhỏ đã bị Quý Thụy giành mất.
"Để tôi lấy cho, để tôi, cậu nghỉ ngơi đi." Quý Thụy không tính để cho Omega mỏng manh này làm việc nặng nhọc đâu.
Không biết tại điều gì mà cậu ta cảm thấy Quý Thụy nên ở bên cạnh mình, được chiều chuộng, nhìn cậu ta bằng ánh mắt điềm tĩnh ấy, ừm, nếu có thể gọi cậu ta là "anh Quý" bằng giọng nói ngọt ngào đó thì càng tốt.
Quý Thụy vừa xách đống quà nặng trịch đó vừa dặn dò: "Lần sau tới đừng mang nữa, sẽ phiền phức cho cậu khi mà phải suy nghĩ xem mang đồ gì trước khi tới đây. Cậu tới đây lúc nào cũng được, tôi với ông nội đều không coi cậu là người ngoài."
Việt Thần Thần yên lặng đứng bên cạnh.
Quà là do anh họ Việt Trạch chuẩn bị hết, cậu đâu có phải lo lắng gì đâu.
"Được rồi đi thôi." Quý Thụy chuyển hết đồ sang tay trái rồi đi tới bên cạnh Việt Thần Thần, tự nhiên cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mà hơi lạnh của thiếu niên, nắm chặt tay cậu, còn dùng ngón cái xoa nhẹ vài cái rồi mới dắt người đi vào.
"Ông nội ạ."
Việt Thần Thần lễ phép chào hỏi.
"Ây dô, được rồi được rồi." Ông nội Quý cười vui vẻ, vuốt râu gật gật đầu.
Ông nhìn sang mấy món quà đắt tiền, nói giống hệt Quý Thụy: "Tiểu Thần à, lần sau sang không cần phải mang gì đâu, cứ coi đây như nhà mình, con tới lúc nào cũng được."
"Vâng." Việt Thần Thần mỉm cười gật đầu, không im lặng như nãy nữa.
"Được rồi, con đi tìm Quý Thụy bảo nó làm đồ ngọt cho con nhé, thích món gì cứ nói, nó làm được hết."
"Dạ vâng." Việt Thần Thần ngoan ngoan nói.
Ông cụ Quý tủm tỉm cười, đứng dậy đi về phòng.
Trong phòng bếp.
Quý Thụy xắn tay áo đứng trước bàn bếp, lộ ra cánh tay rắn chắc. Việt Thần Thần được sắp xếp ngồi trên chiếc ghế mềm mại thoải mái ở bên cạnh, trên tay còn cầm một cái túi sưởi nhỏ ấm áp do Quý Thụy đưa cho.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Bánh bông lan? Croissant? Hay Mousse nào?"
Cậu chủ Quý đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng tay nghề của mình để chinh phục Omega rất biết quyến rũ lòng người này.
Việt Thần Thần có vẻ hơi bối rối khi nghe xong.
Cậu nhíu mày, cắn nhẹ môi mình, nom như đang cẩn thận suy nghĩ về một chuyện rất quan trọng vậy.
Từ góc nhìn của Quý Thụy thì, cơ thể nhỏ bé của thiếu niên như chìm vào chiếc ghế cỡ lớn, đôi mắt trong vắt như nước có chút mơ màng, đôi môi nhạt màu xinh đẹp hơi hé, bên trên còn lưu lại dấu răng nho nhỏ.
Cám dỗ người khác mà không hay.
Một người vốn cho rằng bản thân luôn rất bình tĩnh như cậu chủ Quý đây đột nhiên thấy nhói lòng, không nhịn được mà đi tới bên cạnh Việt Thần Thần, cúi sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như sứ của cậu.
Quý Thụy hơi dùng lực chống tay trái lên ghế, trên lớp cơ bắp nổi lên mấy đường gân xanh, tay phải lại nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của cậu, nhốt thiếu niên ở giữa mình với chiếc ghế. Đôi mắt màu nâu kiên nhẫn chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt đen điềm tĩnh của thiếu niên, giọng nói trầm thấp dịu dàng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cậu, khiến tai cậu chợt tê dại.
"Thần Thần, nói anh Quý nghe, em muốn ăn gì? Hửm?"
Âm cuối hơi lên tông, như thể muốn trêu chọc Omega dưới thân mình tới khi nào run rẩy mới chịu bỏ qua.
Nhưng mà Việt Thần Thần nào có phải người bình thường, cậu hơi nâng cằm lên, một bước kéo gần khoảng cách của hai người. Đôi mắt vô tội hiện lên vài tia xảo quyệt, vẫn là giọng nói ngọt lịm dễ chịu, thế mà lại chọn mấy món tốn thời gian nhất: "Anh Quý, em muốn ăn Ice cream cake, bánh Souffle, Mille-feuille với cả Baklava."
*Chú thích của đống bánh kia tui sẽ thêm sau nhé ạ.
Quý Thụy nhìn đôi mắt linh hoạt của thiếu niên, yết hầu hơi nhúc nhích, bất chợt nuốt nước bọt.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nhanh tới mức mà suýt chút nữa không kịp bắt lấy.
Khoảnh khắc đó cậu chủ Quý đây giống như được khai sáng.
Khoảnh khắc đó cậu ta chợt hiểu ra tại sao cứ đụng tới Việt Thần Thần là bản thân lại trở nên kì quái, cũng hiểu luôn bản thân muốn cái gì.
Gùi đoán xem ai đã rung động rùi nàoooo. Hai nhỏ vờn nhau người nắng là toi 🤡 🤡Chương sau cháy bỏng lắm đấy nhó 🙄 còn làm gì để mà cháy bỏng thì tui khum biết