Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 21: Nơi này có anh (3)



Liên tiếp vang lên tiếng kêu gào, đoàn xe dài nhất thời không thể lui lại, người trên xe một mảnh hỗn loạn, sợ mình sẽ trở thành oan hồn bị bắn hạ.

"Lùi ra sau, ẩn nấp!" Trình Lập hét to, giơ tay bắn và trấn áp đối thủ, một tay nhanh chóng kéo những người bị thương vào phía sau xe cảnh sát.

Giang Bắc ghé vào bên cạnh anh, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi: "Tình báo không có bọn chúng có súng."

"Chú băng bó vết thương cho cậu ấy đi, đợi xe cấp cứu tới." Trình Lập đưa người bị thương cho anh, đứng dậy đi vòng qua bên cạnh xe cảnh sát.

"Sếp, bên kia có một đứa bé." Trương Tử Ninh chỉ một hướng.

Trên vệ đường cách họ 20 mét, một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đang đứng đó, có vẻ như rất sợ hãi, đang khóc lóc thảm thiết, còn chưa mặc xong quần, chắc là vừa xuống xe để đi tiểu.

"Ở khu vực đối phương bắn quá nguy hiểm, " Trương Tử Ninh lau mồ hôi trên mặt, "Em đi đón nó."

Trình Lập đặt tay lên vai cậu.

"Để anh đi." Anh nói nhanh.

Anh đang định đứng dậy thì một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt, lao về phía đứa trẻ. Trong nháy mắt, ánh mắt anh chợt tối sầm, sau đó quát nhẹ: "Tử Ninh, yểm hộ!"

Lại có một loạt tiếng súng nổ. Trương Tử Ninh khóe mắt thoáng thấy người ôm đứa nhỏ, sắc mặt biến đổi, "Chị Tầm?"

Một viên đạn nổ dưới chân cô, tung bụi mù mịt, Trương Tử Ninh tim suýt nhảy lên cổ họng, nhìn Trình Lập bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng, thần sắc cũng cực kỳ khó coi.

Nhìn thấy Thẩm Tầm cùng đứa nhỏ bò tới trốn sau xe, Trương Tử Ninh thở ra một hơi, nhưng trong nháy mắt suýt chút nữa sợ đến tim ngừng đập.

Thấy cô rướn người về phía trước, như thể muốn với lấy chiếc máy ảnh vừa đánh rơi.

Trình Lập chửi thầm trong lòng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô gái cách đó không xa, ngực anh nhanh chóng phập phồng.

Nhưng cô dường như không quan tâm, chỉ muốn lấy cái máy ảnh chết tiệt đó.

Anh cắn răng, trong lòng tính toán khoảng cách, nhỏ giọng nói: "Tử Ninh, yểm hộ cho anh."

Một giây sau, anh lao ra khỏi khu vực nấp, bay về phía Thẩm Tầm, gần như cùng lúc đó, những viên đạn xẹt qua bên cạnh, anh cầm máy ảnh, lăn vòng tại chỗ, trốn vào bên hông xe, động tác liền mạch lưu loát.

Trương Tử Ninh vừa nhìn thấy đã vô cùng kinh hãi, lòng bàn tay cầm súng đổ đầy mồ hôi.

Tay bắn tỉa lúc này đã đúng vị trí, lần bắn cảnh cáo không có kết quả, dưới tình huống này liền động cò súng. Một phát súng được bắ n ra, một tiếng hét phát ra từ xe của tên buôn m a túy. Nửa phút sau, hai người giơ tay ra khỏi xe. Trương Tử Ninh và một số cảnh sát nhanh chóng chạy đến, đè chúng xuống và còng tay.

Cách bọn họ không xa, Thẩm Tầm nhìn người đàn ông ngồi dưới đất trước mặt, không nói nên lời. Mẹ của cậu bé đến bế cậu đi và liên tục cảm ơn, Thẩm Tầm xua tay, cảm thấy toàn thân nhũn ra. Sau khi nguy hiểm đã qua, cô mới cảm thấy hơi sợ hãi, nhận ra rằng toàn thân mình đang run rẩy.

Trình Lập nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cô một cách hung dữ, đôi mắt đen của anh chứa đầy sương đỏ, khuôn mặt anh dính đầy mồ hôi và bụi bẩn, khiến anh trông càng dã man và nguy hiểm.

"Thẩm Tầm, cô giỏi thật đấy," anh gần như vắt ra từng chữ, "Cô cho rằng mình là ai? Anh hùng sao? Cô không muốn sống sao? Vì một chiếc máy ảnh hỏng mà vứt cả tính mạng?"

"Tôi gần đứa trẻ đó... Không nghĩ quá nhiều." Bị sự tức giận của anh làm cho hoảng sợ, cô thấp thỏm nói.

"Cô điên rồi sao? Ai cần cô nhiều chuyện? Ngươi có biết chậm một giây nữa, tôi phải đi nhặt xác cho cô không?" Trình Lập l ồng ngực càng lúc càng nóng, "Không phải cô cút trở về rồi sao? Sao còn quay lại đây?"

Thẩm Tầm nhìn anh, nhưng trong đôi mắt đen láy kia lại thấy rõ vẻ kinh hoàng cùng sợ hãi.

Hóa ra anh cũng sẽ sợ sao? Anh lo lắng cho cô sao?

Trong phút chốc, lòng cô tràn ngập chua xót.

Xin lỗi để anh lo lắng.

Cô muốn nói, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, cũng nghẹn trong tim.

Thấy cô không nói, anh càng tức giận: "Cút ngay! Cút càng xa càng tốt! Đừng để tôi nhìn thấy cô!"

Cô mỉm cười, hình bóng anh phản chiếu trong đôi mắt sáng của cô.

Đằng sau Thẩm Tầm là bầu trời xanh cùng những đám mây trắng, thấp thoáng xa xa là những cánh đồng nối tiếp nhau. Tiếng người ồn ào, đoàn xe lại bắt đầu chuyển động, mấy chiếc ô tô bên cạnh cũng phóng đi. Chỉ còn hai người bọn họ bất động, giống như một cuộc hội ngộ đã lâu gặp lại trong thế giới hỗn loạn của một bộ phim điện ảnh.

Anh không biết, hóa ra chỉ cần một nụ cười nhẹ của cô cũng có thể khiến lòng anh xốn xang. Giống như mây đen bị xé một lỗ hổng, ánh mặt trời từng chút từng chút xuyên thấu, cuối cùng sáng ngời đến mức hỗn độn.

"Thẩm Tầm," anh gọi cô bằng giọng khàn khàn, "Cô quay lại đây làm gì?"

Trở lại thế giới của cô chẳng phải rất tốt sao? Anh không muốn thừa nhận nỗi đau mất mát nữa.

"Bởi vì anh ở đây." Cô nhẹ nhàng đáp.

Sở dĩ em tìm đến tận phương xa là vì phương xa có anh. Lý do em ở lại đây là vì nơi này có anh. Trong năm tháng dài đằng đẵng, luôn có thứ gì đó khiến ta bâng khuâng, hoang mang, đau đớn, hụt hẫng, ta không biết là vì sao, hóa ra ta đã gặp phải tình yêu. Hóa ra là em đã gặp anh.

Anh nhìn đôi mắt cô, sâu kín và đen láy.

Cô cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh trong tay anh, giải thích: "Chiếc máy ảnh này là cha tôi tặng cho, xin lỗi, gây thêm phiền toái cho anh."

Cô không dám nhìn anh nữa, giống như một con thú cưng nhỏ phạm lỗi, ngoan ngoãn đáng thương.

Trình Lập yên lặng thở dài: "Đi thôi."