Kiều Thi Dao cười vui vẻ, đưa điếu thuốc vào. miệng Kiều Học Thương.
“Trưa ngày mai nhớ xem TV, biết đâu có thể nhìn thấy tôi đó”.
Sau khi Vương Cát Tường khoe khoang xong liền chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang bước ra ngoài.
Ánh mắt Sở Thiên Hoài rơi vào thiệp mời trên tay ông ta, phát hiện người tổ chức là Vương Triều Long, chủ tịch hiệp hội ẩm thực Nghiêu Châu.
Anh suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Vương Triều Long.
Đến lúc người trong nhà đóng cửa hàng đi về, Kiều Học Thương vẫn còn đang nói về bữa tiệc của hiệp hội ẩm thực.
“Trên xe điện, Kiều Thi Thi hắt hơi, bất giới nghiêng người về phía trước, dùng tấm lưng rộng của Sở Thiên Hoài để chắn gió.
Nghĩ đến số tiền một triệu mà Võ Nhuệ Phong đưa ra, Sở Thiên Hoài cảm thấy đã đến lúc mua một chiếc ô tô.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Sở Thiên Hoài quyết định sáng mai mua xe về để tạo bất ngờ cho Kiều Thi Thi.
Sau khi trở về nhà, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Sở Thiên Hoài dậy sớm, nấu cháo rồi ra ngoài chạy bộ.
Vừa ra tới bên ngoài, một chiếc Cadillac màu đen dừng lại cách đó không xa, Vương Triều Long mở cửa xe bước xuống.
“Xin chào, cậu Sở', Vương Triều Long cúi đầu, lấy thiệp mời ra gửi cho Sở Thiên Hoài: “Trước đây không biết cậu cũng có kinh doanh ẩm thực, thật sự xin lỗi“.
“Ông Vương quá lời rồi”, Sở Thiên Hoài cười nói: “Phiền ông đi qua đây một chuyến, tôi còn chưa kịp cảm ơn ông“.
“Được phục vụ cậu Sở là vinh dự của tôi”, Vương Triều Long nói: “Giải thưởng món ăn ngon nhất sẽ được trao cho món thịt hầm ngon nhất của bố vợ cậu”
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Vương Triều Long tạm biệt rồi rời đi.
Sở Thiên Hoài chạy dọc theo con đường gần nhà, trở về nhà để chuẩn bị bữa sáng.
Khi bữa sáng được dọn ra, người nhà Kiều Thi Thi cũng từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thiệp mời trên bàn, Kiêu Học Thương. kinh ngạc hỏi: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Sở Thiên Hoài nói: “Sáng nay người của Hiệp hội ẩm thực đã gửi tới đây”.
Lý Nguyệt Mai chộp lấy thiệp mời, vui vẻ nói: “Người của Hiệp hội ẩm thực cũng biết thịt nướng của chúng ta rất ngon“.
Sở Thiên Hoài cười nói: “Bọn họ còn nói sẽ trao giải thưởng món ăn ngon nhất cho món thịt hầm của chúng ta”.
Kiều Học Thương đắc ý nói: “Chúng ta dựa vào thực lực của mình tham gia, so với ông Vương phải dựa vào quan hệ còn tự tin hơn rất nhiều, buổi trưa chúng ta qua đó đi, xem tôi làm ông ta mất mặt!”
Nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của bố vợ, Sở Thiên Hoài bật cười.
Kiều Thi Thi đi theo anh vào phòng bếp, thấp giọng hỏi: “Có phải anh nhờ Quảng Mi Nhi lấy thiếp mời không?”
“Em không nghe bố chúng ta nói sao? Chúng ta dựa vào thực lực của mình tham gia hội nghị”, Sở Thiên Hoài cười nói: “Em không tin tưởng thực lực của bố mình sao?”
“Đừng có đùa với tôi”, sắc mặt Kiều Thi Thi tối sầm, “Anh cho rằng tôi không nhìn thấy Vương Triều Long sao?”
Nụ cười của Sở Thiên Hoài cứng đờ, đành phải nói: “Thật xin lỗi, anh chỉ sợ em suy nghĩ nhiều”.
“Bố mẹ tôi vui lắm, chuyện lần này xem như bỏ qua đi“.
Kiều Thi Thi duỗi ngón tay ra, gõ nhẹ vào. trán Sở Thiên Hoài nói: “Sau này nếu không có. sự cho phép của tôi thì anh không được liên lạc với Quảng Mi Nhi, hiểu không?”
Sở Thiên Hoài lộ ra nụ cười sáng như ánh mặt trời, khiến cho màn sương mù lo toan tích tụ trong lòng nhiều ngày qua đều trở thành hư không!
Ăn cơm xong, Kiều Thị Thi phải đi làm.
Sở Thiên Hoài cũng lấy cớ đi làm, nhưng thay vì đến bệnh viện, anh lại đi thẳng đến phố Khí Mậu ở ngoại ô.
Anh không hề do dự mà đi thẳng vào cửa hàng BMW 4S, vì Kiều Thi Thi thích thương hiệu xe này nhất và thường chú ý đến những thông tin liên quan đến nó.
'Vừa bước vào, một giọng nói không mấy: thiện cảm đã vang lên bên tai anh: “Anh đang làm gì ở đây? Đây là nơi mà anh có thể đến sao?”