Anh Rể Đến Rồi

Chương 36: Tất nhiên là tôi tới mua xe



Sở Thiên Hoài quay lại thì liền nhìn thấy vợ của Lý Văn Học, Triệu Na đang đi về phía mình với vẻ mặt khinh thường.

Anh mơ hồ nhớ ra công việc của Triệu Na là bán ô tô, nhưng anh không ngờ lại trùng hợp đến như vậy, cô ta lại chính là nhân viên bán hàng tại cửa hàng BMW 4S.

Sở Thiên Hoài lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là tôi tới mua xe, chẳng lẽ lại tới ăn cơm?”

“Anh có biết ở đây bán thương hiệu xe gì không? Là BMW đó, chiếc rẻ nhất cũng có giá ba trăm ngàn rồi”, Triệu Na mỉa mai nói: “Một hộ lý nghèo nàn như anh, lương chưa đến ba ngàn, chỉ sợ ngay cả cái bánh xe cũng chưa mua nổi“.

Trong bữa tiệc mừng thọ, Sở Thiên Hoài đã cướp đi sự nổi bật của Lý Văn Học, thậm chí còn khiến chồng cô ta đắc tội với Quảng Mi Nhị, tất nhiên là cô ta ghét Sở Thiên Hoài đến tận xương Ủy.

Mặc dù Sở Thiên Hoài quen biết Quảng Mi Nhi nhưng đám người Lý gia chỉ cảm thấy Quảng Mi Nhi chắc chỉ đang nợ Sở Thiên Hoài một chút ân tình nhỏ, vì vậy Triệu Na vẫn không coi trọng Sở Thiên Hoài.

Hiện tại có cơ hội chế nhạo chèn ép Sở Thiên Hoài, tất nhiên cô ta sẽ không buông tha.

Sở Thiên Hoài lạnh lùng liếc nhìn Triệu Na, đi thẳng đến chiếc BMW 5 Series màu trẳng trong đại sảnh, thậm chí còn không thèm nói những lời vô nghĩa không cần thiết với một người phụ nữ tự cho mình là đúng như cô ta.

“Xin chào anh, tôi là nhân viên bán hàng Địch Giai Viên“.

Một cô gái trẻ mặc đồng phục nhân viên bán hàng đến gần anh, cười hỏi: “Xin hỏi anh đã tìm hiểu về chiếc xe này trước đây chưa? Anh có muốn tôi giới thiệu cho anh về cấu hình và sự: khác biệt với các mẫu xe tương quan không?”



Sở Thiên Hoài läc đầu nói: “Không cần giới thiệu, ở đây có loại xe nào có cấu hình cao cấp. nhất không?”

Địch Giai Viên gật đầu đáp: “Có chứ”.

“Lại còn cao cấp nhất, nghĩ mình mua nổi sao?”

Triệu Na cười nhạo một tiếng, nói với Địch Giai Viên: “Cô muốn lập công đến điên rồi sao? Anh ta chỉ là đứa ở rể vô dụng của nhà bác. chồng tôi. Trước khi kết hôn, anh ta là thăng ăn xin trên đường, bây giờ thì đang làm hộ lý trong bệnh viện hầu hạ người bệnh. Cô nghĩ anh ta có đủ tiền mua BMW sao?”

Địch Giai Viên nghiêm túc nói: “Không phải khách hàng nào đến cửa hàng cũng mua xe, nhưng việc tiếp khách là việc của chúng ta, không nên coi thường bất kỳ khách hàng nào”.

“Chỉ có cô là có nhân phẩm tốt thôi”, Triệu Na trợn mắt xem thường nói: “Vậy thì cứ tiếp tục phát huy nhân phẩm tốt của cô đi”.

Mấy nhân viên bán hàng đứng xem náo. nhiệt đều bật cười.

“Triệu Na đã nói rồi, người đó chỉ là một tên ở rể vô dụng làm hộ lý, Địch Giai Viên còn muốn giới thiệu xe cho người đó, có phải bị bệnh rồi không?”.

“Ôi dào, chẳng phải chỉ đang muốn chứng tỏ mình có nhân phẩm tốt thôi hay sao? Cô ta không giả vờ thì sẽ chết hay sao ấy!”

“Địch Giai Viên, làm việc kiểu đó thì sớm muộn cũng phải kiệt sức mà chẳng thu được kết quả gì...”



Sở Thiên Hoài lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho Địch Giai Viên rồi nói: “Dòng cao cấp. nhất thế hệ thứ năm, tôi lấy xe đi ngay”.

Triệu Na sốt ruột nói: “Tên họ Sở này, anh còn muốn khoác lác đến bao giờ?”

Sở Thiên Hoài không để ý tới cô ta, chỉ nói với Địch Giai Viên: “Đi làm thủ tục đi”.

Địch Giai Viên gật đầu, cầm thẻ ngân hàng đi đến quầy thu ngân.

Triệu Na khinh thường nói: “Nếu như trong thẻ của anh có đủ tiền để mua một chiếc BMW thì tôi liền bò ra khỏi đây...”

Vừa nói xong, säc mặt cô ta liền cứng lại.

Bởi vì, từ loa phóng thanh trong đại sảnh vang lên rõ ràng một giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Thanh toán thành công, sáu trăm năm mươi ngàn tệ”.

Lúc này ở quầy thu ngân chỉ có Địch Giai Viên đang xử lý việc thanh toán.

“Triệu Na sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao trong thẻ của anh lại có nhiều tiền như vậy?”

Sở Thiên Hoài cười mỉa nói: “Có liên quan gì đến cô sao?”