Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 34: Động tâm



Sau một tháng kể từ khi Thương Mộ Nghiêm trở về Thành Châu. Tịch Ngưng ngồi trên lớp lại ảo não vô cùng, thở ra một hơi mệt mỏi.

Bạn bàn trên Tịch Ngưng tên là Ngô Ái, quay đầu nhìn cô một cái không biết là đang suy nghĩ cái gì, gương mặt trở nở nụ cười tươi tắn, bắt chuyện với cô:’'Cậu đến trung tâm rồi lại về học ở đây thật sự ổn chứ?”

Tịch Ngưng nghe thế thì quay đầu nhìn cô bạn bàn trên, môi khẽ cười lên một cái:’‘Vẫn ổn cả thôi.’’

Ngô Ái và ba người bạn khác trong lớp tạo thành một nhóm nhỏ, năm lớp 10 Ngô Ái từng làm một chuyện gây náo loạn mà bị cả lớp tẩy chay rồi cô lập. Tịch Ngưng đi học đều có không ít bạn học tới bắt chuyện, cũng có kể cho cô nghe về sự việc này. Cậu ta khi đó cứ luôn cho mình là cái rốn của vũ trụ, chen vào tình yêu của người khác mà còn tự cho mình là đúng, cứ giả tạo rồi thích thu hút sự chú ý của mọi người. Đến năm gần cuối lớp 10 mới thật sự bị cả lớp cô lập, ngoài nhóm của cậu ta thì chẳng có ai muốn nói chuyện với cậu ấy, chỉ có Tịch Ngưng là giữ quan hệ trung lập mà câu được câu không trả lời cô ấy.

Ngô Cẩm Vy nhìn Ngô Ái một cái, lấy di động mở Wechat.

Bỗng điện thoại Tịch Ngưng run lên, Ngô Ái đang nói chuyện với cô thì thấy thế cũng ngưng nói chuyện lại, ngồi nghiêm túc nghe bài giảng.

Tịch Ngưng mở khoá màn hình, ánh mắt nhìn sang Ngô Cẩm Vy.

Ngô Cẩm Vy:[Cậu chính là không sợ bị cậu ta đâm sau lưng sao? Còn đồng ý cùng cô ta đi ăn]

Tịch Ngưng trả lời:[Bạn bè chung một lớp, chỉ cần không làm gì tớ thì tớ đều coi như nhau]

Ngô Cẩm Vy biết tính cách cô không quá thích soi mói người khác, nhìn cô mà bất lực:[Chịu cậu rồi]

Ôn luyện đến hôm gần thi, Tịch Ngưng mới do dự hỏi anh:[Anh không định trở về trường sao?]

[Tạm thời thì chưa]

Tịch Ngưng:[Gần một tháng rồi đó]

Anh trả lời:[Ừm]

Tịch Ngưng:[Đợi anh về chắc phố ăn vặt người ta dẹp hết luôn rồi.jpy]

Thương Mộ Nghiêm nhìn tin nhắn, lại nhìn máy tính vẫn còn đang trong lúc dang dở công việc. Suy nghĩ một lát rồi trả lời:[Sẽ thu xếp công việc ở đây]

Tịch Ngưng nhìn khung chat như không tin mà dụi hốc mắt của mình, nhìn lại tin nhắn anh gửi mà kinh ngạc không thôi.

Gần tới cuối tháng 3, thời tiết đang từ se lạnh chuyển sang nóng nực khó chịu, Tịch Ngưng dù sau đã sống ở Mỹ hơn mười bốn năm, thời tiết nóng bức này vẫn là cô không thể chịu nổi.

Thầy Lý đang ở trong trung tâm giảng dạy thì bất ngờ có công việc đột xuất mà rời đi sau khi ngắt cuộc gọi, sẽ trở về trong vài tiếng tới. Tịch Ngưng cũng không ngồi trong phòng học làm bài tập mà ra khuôn viên bên trái toà nhà dạy học P mà ngồi một mình trên chiếc bàn đá.

Trên tay luôn cầm theo một cây quạt chạy bằng pin, qua hôm nay thì Tịch Ngưng sẽ theo đoàn người ôn luyện đến địa điểm tổ chức thi đấu, sẽ mất vài hôm để tham gia hết 3 vòng thi chính. Có lẽ cô sẽ được ở lại khách sạn hoặc là một nơi nào đó chẳng hạn.

Nghĩ đến mình sẽ đi thi trong thời tiết nóng nực thế này Tịch Ngưng khẽ thở dài nhắm mắt lại.

Ting.

Tịch Ngưng cầm di động lên, lười nhác xem thông báo, mắt cô khẽ chớp chớp, cả cơ thể như không xương mà dựa vào lưng ghế đá mà ngay lập tức ngồi thở lên.

Thương Mộ Nghiêm:[Bây giờ em còn học không?]

[Thầy Lý có việc nên bây giờ đang được giải lao]

Thương Mộ Nghiêm:[Đang ở đâu?]

Tịch Ngưng nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt xuất hiện chút mất mát, tưởng rằng…

Cô đáp lại:[Ở trong khuôn viên mới của toà dạy học P]

Thương Mộ Nghiêm:[Ừ]

Ừ? Đôi con ngươi cô mở to ra nhìn chằm chằm hàng chữ cuối cùng.

Một tiếng “Ừ” thế thì liền xong rồi sao? Đợi qua vài phút vẫn không thấy anh nhắn cái gì, Tịch Ngưng hơi khó chịu mà đặt di động xuống, lưng dựa vào sau ghế cầm giáo trình lên giải bài tập.

Trong lúc cô đang bị cuốn vào bài giải đột nhiên có một cái bóng đen to lớn nào đó đổ lên người cô mà che hết ánh sáng, Tịch Ngưng dừng lại động tác ghi chép.

Cô cảnh giác mà quay đầu ra phía sau, kinh ngạc nhìn.

‘‘Anh Mộ Nghiêm?’’ Tịch Ngưng nhíu mày lại:’‘Sao anh lại ở đây?’’

Thương Mộ Nghiêm đứng từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống cô.

Đôi má cô có chút phiếm hồng, trên người mặc chiếc áo thun rộng có cổ, từ vị trí thái dương có mồ hôi chảy xuống đến cổ trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra rồi lại biến mất trong cổ áo.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiên nâng lên nhìn gương mặt cô, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng có một sức hấp dẫn trí mạng.

Anh lạnh nhạt nói:’‘Trở về lấy đồ.’’

Tịch Ngưng hiểu ra “À” lên một cái, lấy balo từ ghế đá bên cạnh đặt kế bên người cô. Cô mỉm cười vui vẻ, hàm răng trắng lộ ra bên ngoài:’‘Anh Mộ Nghiêm, ngồi xuống đây đi.’’

Thương Mộ Nghiêm ngồi xuống, đặt lên bàn một ly trà sữa.

Tịch Ngưng nâng mí mắt nhìn anh, dù hiểu nhưng vẫn cố ý trêu chọc:’‘Cho em hả?’’

Nhìn vào trong mắt nhưng đã biết hết tất cả nhưng vẫn cố tình hỏi lại anh, chân mày Thương Mộ Nghiêm nheo lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô.

‘‘Không uống thì đưa đây.’’

Tịch Ngưng hoảng hốt cầm lên bảo vệ:”Ơ, em uống em uống. Anh không được lấy.’’

Tịch Ngưng ghim ống hút trà sữa vào ly, lắc lắc ly trà sữa rồi hút một ngụm. Hàng mi cong vuốt đen láy nhìn chằm chằm anh, bên má trái xuất hiện một má lún đồng tiền.

‘‘Anh Mộ Nghiêm mua vẫn là ngon nhất.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lấy từ trong balo ra một hộp đựng đồ. Đặt lên giáo trình của cô.

Tịch Ngưng ngơ ngẩn nhìn Thương Mộ Nghiêm, trong mắt có chút hoang mang mà nhất thời không kịp phản ứng.

Anh trầm giọng nói:’‘Là của một vị đã tặng, đồ nữ tôi không sài.’’

Tịch Ngưng hé mở ra một góc nhỏ, thấy bên trong là một hãng nước hoa, Tịch Ngưng liền đóng lại để qua một bên, cong môi cười:’‘Nếu anh Mộ Nghiêm tặng thì em cảm ơn.’’

Nói xong lại bắt đầu ba hoa nói toàn những chuyện gần đây mình trải qua. Thương Mộ Nghiêm tĩnh lặng nghe Tịch Ngưng miệng không ngừng ríu rít, cảm thấy bao nhiêu chuyện mệt mỏi của một tháng nay đều đã theo làn gió mà biến mất.

Đến tối khi kết thúc buổi ôn luyện, thầy Lý đứng trên bục giảng dạy nói:’‘Các em về nhà ôn lại thêm một lần nữa về những gì cả tuần nay mình đã học. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến Thành Phố Hoa Nam để thi đấu, có lẽ sẽ mất vài hôm để kết thúc nên các em về cứ nói lại cho gia đình biết. Mang theo giấy, viết thật đầy đủ. Nâng cao tinh thần chiến đấu!’’

[…]

Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng xuống xe đi bộ ở ven đường, cả hai đi một lúc rồi cũng quay trở lại. Lúc cả hai tạm biệt, Thương Mộ Nghiêm xoay lưng đi lên trước vài bước muốn đi tới chỗ xe.

Tịch Ngưng đứng cách anh ba bước chân rồi đi tới phía sau lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’

Không biết từ khi nào anh đối với ba từ “Anh Mộ Nghiêm” này đặc biệt có cảm giác tận hưởng khi được gọi.

Anh chậm rãi quay người lại, im lặng nhìn Tịch Ngưng.

Cô đột nhiên lặp lại câu nói của ngày hôm nay:’‘Ngày mai em sẽ thi toán toàn quốc.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, thản nhiên gật đầu:’‘Ừ.’’

Đợi đến vài giây cũng không thấy anh nói gì tiếp theo, bàn tay cô cuộn tròn lại, tự tiếp dũng khí, cong môi nhìn anh bâng quơ nói:’‘Anh có thể chúc em thi tốt không?’’

Cô cắn môi:’‘Chỉ cần anh chúc em thi tốt thì em nghĩ em sẽ có giải.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô, không mở miệng.

Hàng xe đông đúc bên ngoài vẫn luôn chuyển động qua lại, nhưng xung quanh giữa anh và cô giống đã tạm ngừng thời gian. Cuối cùng vẫn là cô cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu lùi bước, môi mím lại không biết nên che giấu sự khó chịu này như thế nào.

Cô muốn rời đi.

Ngay khi Tịch Ngưng vừa chuẩn bị rời đi thì một chất giọng âm trầm nhàn nhạt cất lên:’‘Ngưng Ngưng, chúc em thi tốt.’’

Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh.

Thương Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn cô, hai tay bỏ vào túi quần đen, hỏi:’‘Muốn gì thêm không?’’

Tịch Ngưng tỉnh táo lại, chớp chớp mắt, gương mặt cứng đơ mà lắc lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn không thôi.

Trái tim cô đập đến mất kiểm soát, tiếng xe cộ và tiếng còi xe ngoài kia cô đã hoàn toàn không còn nghe được gì, chỉ có giọng nói Thương Mộ Nghiêm là rõ ràng lọt vào tai cô.

‘‘Đừng lo lắng quá, thả lỏng tinh thần.’’

‘‘Được.’’

Thương Mộ Nghiêm trầm mặt suy nghĩ:’‘Ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi hợp lý, hạn chế ăn đồ ăn nhanh.’’

‘‘Được.’’

Lúc này anh tìm không ra được lời nào để nói, lần đầu tiên vắt óc suy nghĩ lại không nghĩ ra được cái gì, nhưng nhìn cô đang mong chờ nhìn mình, thật sự không nỡ khiến cô thất vọng, tiếp tục căn dặn:’‘Nhớ chú ý thẻ dự thi, đừng để lạc mất.’’

‘‘Được.’’

Anh nhìn cô chằm chằm: ‘‘Thi tốt, trở về sớm.’’

Tịch Ngưng mở miệng, từ từ cong môi cười tươi với anh:’‘Cảm ơn anh Mộ Nghiêm, em sẽ thi thật tốt!’’

Nụ cười tươi ấy lại xuất hiện, cả tháng nay Thương Mộ Nghiêm cảm thấy rằng tâm trạng anh đang không ổn định ở chỗ nào đó nhưng lại không thể giải thích đó là gì.

Nhưng đến khi nhìn thấy nụ cười tươi như hoa đó của cô thì anh mới biết được câu trả lời, một cảm giác nhẹ nhõm mà cả tháng nay chưa từng có bây giờ vì gặp Tịch Ngưng đều đã tan biến.

Rất dễ chịu và thoải mái.

Cũng không biết từ khi nào mà anh đã quen với sự xuất hiện của cô ở bên cạnh anh.

Đặc biệt nhất, nụ cười và ánh mắt đó luôn chứa đựng chỉ duy nhất hình bóng của anh, khiến anh cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Thương Mộ Nghiêm thầm thở dài.

Anh cảm thấy mình xong đời thật rồi.