Tịch Ngưng đến Thành Phố Hoa Nam là gần chín giờ sáng đi xe. Sau đó mọi người đều thuê phòng ở một khách sạn bốn sao.
Trong nhóm chỉ có ba nữ sinh, thế là cho ba người chung một phòng.
Số còn lại thì tách mỗi nhóm bốn người một phòng.
Trước khi đi ngủ Tịch Ngưng còn cười tủm tỉm mà cầm di động gởi tin nhắn.
Một đàn chị khối 12 nhìn Tịch Ngưng cười cũng cong môi cười theo, nhẹ giọng hỏi:’‘Tiểu Ngưng có bạn trai rồi hả?’’
Tịch Ngưng xoay sang nhìn đàn chị, thành thật nói:’‘Chưa phải đâu ạ.’’
Đến hôm bắt đầu cuộc thi đi, kết thúc vòng một là hơn bốn giờ đồng hồ. Tịch Ngưng nhìn đề trên tay cười vô cùng thoả mãn. Khả năng vào vòng trong là rất cao.
Quả nhiên đúng như dự đoán, Tịch Ngưng thật sự đã vào được vào vòng trong, cao ngạo mà đứng trong top 5 của tổng hơn 3.000 thí sinh tham gia. Giờ đã giảm bớt chỉ còn hơn phân nữa.
Tịch Ngưng khi này rất vui vẻ mà nhắn tin cho anh:[Anh Mộ Nghiêm, vòng 1 em đã rất thuận lợi thôi qua.]
Sau hơn nhiều vòng thi đấu, cuối cùng cũng đã kết thúc mĩ mãn, chỉ còn chờ ngày công bố kết quả thứ hạng.
Trong lúc cả nhóm đang ăn lẩu chúc mừng thì mọi người lại xôn xao nói về chủ đề đáp án. Đều so xem đáp án của ai là hợp lý.
Không khí vui vẻ thế này cô cũng bị lây nhiễm mà có uống một chút chất cồn, có chút hơi men Tịch Ngưng cũng nhiệt tình hơn. Cong môi vui vẻ hát cùng một đàn chị.
Khi cô trở về thì Tịch Khương đã có mặt ở nhà. Anh ấy đã sớm hỏi qua về độ khó và khả năng làm bài cô, Tịch Ngưng không hẳn là kiêu ngạo nhưng cũng không hẳn là tự tin. Chỉ đơn giản đáp là “Khá ổn”
Trong suốt thời gian cô đợi kết quả điểm thi thì anh đã trở về Thành Châu từ lâu. Nên là sau khi cô kết thúc cuộc thi cả hai vẫn chưa gặp nhau lấy một lần nào.
Sau khi đi học trở lại thầy Lý có hỏi cô có muốn tiếp tục ôn luyện ở trung tâm nữa không. Lần này Tịch Ngưng từ chối, rút lui khỏi trung tâm rèn luyện mà tận hưởng cuộc sống của một học sinh bình thường.
Thầy Lý đúng là sau khoảng thời gian ngắn đã có thái độ khác với cô, trong thời gian ôn luyện Tịch Ngưng học tập nghiêm túc lại rất cầu tiến, vô dạng chăm chỉ chú ý nghe giảng nên thầy Lý đặc biệt có thiện cảm với cô.
[…]
Tịch Ngưng nhận lấy bài kiểm tra lý của tháng, đột nhiên hai vai đều rụt lại.
Tịch Ngưng cầm di động:[Anh Mộ Nghiêm, nếu điểm Lý chỉ trên trung bình một chút thì có cách nào tăng điểm lên nhanh chóng không?]
Bây giờ là thời gian giữa trưa nên tin nhắn vừa gửi chỉ trong vài phút đã được phản hồi.
[Em điểm kém?]
Thương Mộ Nghiêm vào công ty chưa đến hai tháng đã từ một nhân viên phân tích số liệu đơn giản mà bây giờ đã được sở hữu một bàn làm việc riêng ở một phòng làm việc thật sự.
Sau một tuần giám sát anh ở chỗ làm mới thì mọi người đều không còn nghi ngờ gì năng lực ấy, cho anh một nhiệm vụ lập trình viên giống họ.
Thương Mộ Nghiêm nhìn số điểm trên bàn hình. Là 67/110.
Mày kiếm anh theo bản năng nhíu lại, bàn tay lộ gõ khớp xương định gõ bàn phím lại bị một ai đó ngăn lại.
‘‘Xin chào, chị có thể ngồi đây không?’’
Thương Mộ Nghiêm ảm đạm lạnh lùng nhìn tiền bối trong cùng văn phòng của mình, chưa kịp đợi anh đồng ý hay nói năng gì đã nở một nụ cười xinh đẹp mà ngồi xuống trước mặt anh.
Sau khi anh được chuyển qua làm việc chính thức có mấy chị gái xinh đẹp của văn phòng khác bị khí chất trầm ổn và vẻ ngoài tuấn tú của anh làm cho mê hoặc. Lâu lâu lại cho anh không ít đồ, lại bắt chuyện muốn làm quen với anh.
Tính cách Thương Mộ Nghiêm không thích tiếp xúc với người lạ, càng sẽ không đưa đẩy cùng bất cứ ai. Bị anh lạnh nhạt một khoảng thời gian thì mấy chị gái đó cũng bất mãn rút lui.
Nhưng chị gái ngồi đối diện anh, thế mà lại vô cùng kiên nhẫn.
Thương Mộ Nghiêm tắt di động, cúi đầu ăn cơm không nói gì.
‘‘Em là sinh viên của Đại Học A đúng không? Trước đó chị cũng từng qua đó học trao đổi, ngôi trường đó rất lớn, nếu có dịp thì chị sẽ quay lại ngồi trường đó.’’
Người nọ nói xong như chờ anh đáp lời, nhưng cuối cùng Thương Mộ Nghiêm chỉ tập trung ăn cơm.
Chị ta định nói thêm cái gì đó thì anh đột nhiên đứng dậy, cầm khay đồ ăn rời đi trong sự ngơ ngác của chị ta.
Tịch Ngưng vì không thấy anh trả lời, sợ anh bận việc nên cũng không nhắn gì thêm. Hai tay cô chống lên má, trầm mặt nhìn bài thi tháng của mình.
Ngô Ái xoay người ra phía sau, nhìn bài thi tháng rồi mím môi, sau đó nhìn cô rồi cười:’‘Không sao đâu, nếu cậu cố gắng một chút nữa thì kết quả sẽ tốt hơn. Còn tớ cố gắng thêm một chút nữa thì đã được điểm đối đa rồi. Không sao đâu nhá. Chúng ta đều chung một lý do mà.’’
Tính cách Tịch Ngưng không thích hơn thua, nhìn Ngô Ái cũng chỉ cười nhạt cho lấy lệ.
Thịnh Hạ - một cô gái ngồi ở dãy thứ hai gần bàn đầu đuôi mắt cáo nhếch lên nhìn về hướng Tịch Ngưng, giống như lơ đãng nói:’‘Tịch Ngưng, có một số người rất tự thích đè người khác rồi nâng mình lên. Cậu đừng trách nhất nhá!’’
Tịch Ngưng nhìn Thịnh Hạ, cười cười “ừ” một cái rồi cũng không suy nghĩ gì.
Ngô Ái nghe Thịnh Hạ đang cố ý ám chỉ mình, cúi đầu không dám đáp trả.
Thịnh Hạ quen không ít anh chị lớn trong trường, trước đó lớp cho dù có không thích chơi với cô ta nhưng đều sẽ nói chuyện vài câu. Nhưng đến khi Ngô Ái và bạn trai Thịnh Hạ quan hệ len lút sau lưng bị cô ấy phát hiện, chỉ một lần cự cãi cả lớp đều cô lập tẩy chay cô ấy.
Tẩy chay nghiêm trọng tới mức cả tuần liền cô ấy đều không dám đến lớp, chỉ có thể khóc lóc cầu cứu Thầy Lý.
Sau chuyện đó Thịnh Hạ càng chướng mắt với Ngô Ái hơn, trong nhóm con gái trong lớp thì Thịnh Hạ là người có tiếng nói nhất, quan hệ cũng rất tốt với những lớp xung quanh.
Thịnh Hạ cầm di động, nhai kẹo trong miệng ấn vào Wechat mời Tịch Ngưng vào nhóm lớp cá nhân mà cô ấy đã tạo.
Ở chung trong một lớp đã lâu, cũng có để ý rồi quan sát cô, cảm nhận đầu tiên của Thịnh Hạ về cô là cô rất ôn hoà, điềm tĩnh dù có chuyện gì xảy ra, cảm thấy cô không hề vì nhan sắc xinh đẹp hơn người mà kiêu căng, lại còn không cố tình thể hiện bản thân, chưa từng nói câu nào trước lớp gây chú ý đến mọi người.
Tịch Ngưng nhìn thông báo, lại nhìn lên Thịnh Hạ. Cô ấy nhắn vào nhóm chat:[@TịchNgưng cậu cẩn thận với nó, cậu không biết trước nó sẽ làm gì mình đâu.]
Tịch Ngưng đáp:[Tớ biết rồi] Sau đó cũng tắt màn hình điện thoại.
Sau vài phút Thương Mộ Nghiêm lại gửi đến một tin nhắn:[Tối về nói chuyện sau]
Tịch Ngưng không rõ anh muốn nói gì, nhưng cũng đồng ý với anh. Nhìn bài kiểm tra lại suy tư trầm mặt, cuối cùng đeo balo rời khỏi lớp học.
Đến tối, khoảng gần Tám giờ Thương Mộ Nghiêm gửi một đoạn tin nhắn khiến Tịch Ngưng thất thần một lúc lâu.
[Muốn học thì anh dạy em]
Tịch Ngưng không hiểu mình đang có cảm xúc gì, bất giác cô đưa tay lên cắn, cảm giác đau rát ở đầu ngón tay làm cô mới biết đây là sự thật. Đột nhiên Tịch Ngưng úp mặt vào gối, bật ra tiếng cười thật thấp.
Khi đã lấy lại sự bình tĩnh, trái tim đã không còn đập loạn lên nữa thì cô mới cẩn thận đáp lại:[Em muốn học]
[Lớp 11 đúng không?]
Tịch Ngưng:[Vâng]
[Đợi anh đưa tài liệu cho em]
Tịch Ngưng:[Đưa á? Không phải anh về lại nơi kia rồi sao?]
[Ừm, thích hợp thì đưa]
Tịch Ngưng thật ra chỉ muốn than vãn một chút, không ngờ lại nắm được cơ hội cực kì tốt này, biết anh trong thời gian gần đây sẽ không trở về nên cô cũng không yêu cầu anh đưa quá gấp.
Cứ thế mà nhắn tin trò chuyện linh tinh.
Kết quả công bố điểm thi đã có, ban đầu Tịch Ngưng còn có rất nhiều kì vọng, nhưng đến khi nhìn kết quả điểm thi của mình lại có chút thất thần, trầm tư mà thoát ra khỏi giao diện truy cập.
Thương Mộ Nghiêm trở về lại Giang Lâm là hai tuần sau, cô nhắn đã đứng trước cổng trường hẹn anh. Đến khi Thương Mộ Nghiêm bình thản trầm ổn đi ra ngoài, nhìn thấy Tịch Ngưng đứng cười đùa nói nói cùng một chàng trai nào đó, sau đó chàng trai đó nói gì rồi vỗ vỗ vào vai cô, giống như là đang an ủi.
Gương mặt anh bỗng chốc tối sầm xuống, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm chợt lạnh đi vài phần, âm trầm mà nhìn cô.
Tịch Ngưng đang trò chuyện cùng một vị học trưởng mình đã gặp trong lễ trao giải vài hôm trước, anh ấy bảo rằng có xem qua kết quả thi đấu của cô. Cảm thấy rất tiếc cho kết quả của Tịch Ngưng.
Cô cũng chỉ cười nhạt rồi đáp cho qua chuyện, nhưng lúc này có cảm giác như có ánh mắt sắc lạnh của ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cô quay đầu nhìn thì bắt gặp cặp mặt đen thâm thuý của Thương Mộ Nghiêm nhìn cô.
Cặp mắt đen đó, cứ thế đứng ở chỗ xa mà nhìn trực diện cô, lạnh lẽo đến mức khiến cô phải hoang mang vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thấy cô cứ đăm chiêu nhìn hướng khác, người nọ cũng quay đầu sang hướng cô đang nhìn, thấy một chàng trai có diện mạo vô cùng đẹp trai tuấn tú đang bước những bước ổn định đến gần. Thế mà lại là người quen mà anh ta biết.
Thương Mộ Nghiêm dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo xa cách nhìn Tư Việt Trầm, sau đó lại u ám nhìn cô.
Tư Việt Trầm sững sờ kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Tịch Ngưng bên cạnh.
Tư Việt Trầm thật ra chưa từng nhìn thấy anh ở ngoài trường học, chỉ biết đến qua lời kể của một số giảng viên và hình được dán trên bảng xếp hạng toàn khoa. Cái tên của Thương Mộ Nghiêm này rất khủng khiếp, học hai ngành: Kinh Tế và Công Nghệ Thông Tin, cả hai ngành đều là Thủ Khoa top đầu.
Danh sách nữ sinh viên thích thầm anh không phải là một con số ít, nhưng hầu ai cũng đều than vãn trên diễn đàn rằng anh tuy có dung mạo lạnh lùng cấm dục nhưng tính cách lại cực kì khó gần, bọn họ đều bị khí thế lạnh lẽo anh làm cho doạ sợ, nhưng phần lớn là vì Thương Mộ Nghiêm không cho họ cơ hội tới gần anh. Chưa từng có nữ sinh viên nào ở gần mà trò chuyện cùng anh.
Tư Việt Trầm khó hiểu nhìn sang Tịch Ngưng.
Nhưng…ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn Tịch Ngưng có gì đó rất lạ, họ quen nhau sao?
Có cái gì đó mờ ám vô cùng khó lý giải giữa bọn họ.
Tư Việt Trầm cảm nhận một cổ áp bức mạnh mẽ toả ra từ con trai trước mắt, anh ấy nhìn Thương Mộ Nghiêm cười trừ, cảm thấy Thương Mộ Nghiêm là người không dễ dây vào, từ lúc anh xuất hiện xung quanh như từ nóng mà chuyển sang lạnh, anh ấy nói vài câu liền rời đi. Tịch Ngưng cũng cười với anh ấy, vẫy tay chào tạm biệt.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm u ám, lạnh câm liếc cô.
Đến khi Tịch Ngưng quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã không nói lời nào mà rời đi trước, cô giật mình nhìn theo bóng lưng anh, bắt đầu làm cái đuôi nhỏ của Thương Mộ Nghiêm.