Trở lại dinh thự, khi cô bước vào phòng khách thì đã có thêm một nhân vật mới.
Tịch Ngưng hơi mím môi, hai tay nắm đặt ở phía trước. Đi tới trước mặt người đó cúi đầu lễ phép thưa.
‘‘Chú Tư.’’
Trong phòng khách có Tịch Khương, Tịch Khải và cả Eulampia Alexander. Hôm qua chú ấy có nhắn sẽ qua Trung Quốc sớm nhất có thể, cô còn cho rằng là sẽ mất một ít thời gian, nào ngờ lại nhanh như vậy đã đến nơi.
Bà nội Tịch là người Nga lai Ukraine, sinh ra tổng là bảy người con trai, mỗi người đều sở hữu một nhan sắc anh tuấn phi phàm hơn người. Nhưng đến đời con cháu của những người con bà thì gen duy truyền lại mờ nhạt đi rất nhiều, đến cả Tịch Khương và Tịch Khải hầu như không có chút nét như người con lai nào. Tổng hết con cháu của nhà họ Tịch thì chỉ có Tịch Ngưng là người duy nhất được hưởng gen di truyền nổi trội từ bà nội, và cô cũng là cháu gái duy nhất của nhà họ Tịch.
Sự cưng chiều, sủng nịnh của ông bà nội Tịch đối với cô cháu gái này đạt tới cảnh giới cưng như đội trên đầu.
Nhà họ Tịch từ trước tới nay giống như bị dính lời nguyền, ông bà nội Tịch cầu mong con gái dịu dàng ngọt ngào lại toàn sanh ra toàn là nam tử, đến những người con trai của họ cũng đều sanh liên tiếp tất cả là con trai. Cho đến khi cha Tịch Ngưng kết hôn, mang thai Tịch Khương vẫn mong chờ một đứa con gái, cuối cùng lại thất vọng. Mãi cho đến năm năm sau nhà họ Tịch mới xuất hiện được một cô cháu gái xinh nhắn như hoa, ông bà nội Tịch cứ thế mà cưng chiều cô cháu gái này hết mức có thể.
Eulampia Alexander có đôi mắt mày xanh ngọc và chiếc mũi cao thẳng, mái tóc đen huyền và đôi môi mỏng mím lại. Chú ấy năm nay đã qua bốn mươi lăm, nhưng nhìn khí chất trầm ổn và thành thục đó mọi người chỉ nghĩ người đàn ông này ngoài ba mươi.
Eulampia Alexander liếc mắt nhìn cô cháu gái của mình, đôi mắt xanh ngọc sạch sẽ đánh giá cô. Chú ấy thở nhẹ, bảo cô lại gần:’‘Bảo bối, lại đây chú bảo.’’
Giọng nói vô cùng từ tốn dịu dàng, đến cả ánh mắt cũng vô cùng yêu thương nhìn cô.
Tịch Ngưng nâng bước chân, đi đến gần rồi ngồi cạnh chú Tư.
Tịch Khương và Tịch Khải đã ngồi đây gần ba mươi phút, trong ba mươi phút đó ba người chỉ giao tiếp vài câu đơn giản. Một phần là vì không quen thuộc, một phần là vì từ bé đến lớn hai anh em họ không sống ở Mỹ nên sự thân thiết chỉ dùng lại ở mức cơ bản nhất của giao tiếp.
Cả gia đình nhà họ Tịch đều định cư tại Mỹ, khi cô còn bé tý là đã được cha mẹ gửi cho ông bà Tịch chăm lo, căn dinh thự của ông bà Tịch được xây nên vô cùng lớn, nếu đi so với khu vực ở đó thì đã thuộc diện tích lớn thứ hai của khu đất rồi.
Sống trong một gia đình lớn có đủ các chú lớn, Tịch Ngưng lớn lên với sự cưng chiều của tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ tỉnh cảm của cha và mẹ.
Thế mà…
Rời xa vòng tay của họ lại có người hại hãm cô cháu gái này.
Eulampia Alexander lấy một tệp hồ sơ trên bàn đưa cho cô, ‘‘Cháu xem đi.’’
Cô lật trang hồ sơ đầu tiên, khẽ nhíu mày:’‘Chẳng phải cháu còn chưa nói người đó là ai sao?’’
Eulampia Alexander bật cười một cái:’‘Chú đã đến làm việc ở trường cháu, thông tin bằng chứng cháu gửi đều đã có đủ. Ngày mai nữa thôi thì con bé đó sẽ bị buộc nghỉ học, chú sẽ đưa con bé đó về Mỹ mà đợi đến mười tám tuổi rồi giải quyết.’’
Tịch Ngưng nhìn Eulampia Alexander:’‘Chú cũng nhanh quá rồi đấy, cháu còn chưa kịp nói gì.’’
Chú ấy khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:’‘Con nhóc đó bây giờ đang bị giam rồi, có muốn nghe nó nói gì khi gặp bác sĩ tâm lí không?’’
Tịch Khải và Tịch Khương cũng tò mò muốn đi theo, lúc đầu Eulampia tính không để hai đứa cháu này theo, nhưng cuối cùng lại im lặng nghe theo quyết định của cô.
Xe lái được khoảng hai mươi phút là đã đến một trụ sở của cảnh sát, Tịch Ngưng cũng không hỏi gì, theo chân Eulampia mà bước vào trong.
Tịch Khương và Tịch Khải đi bên cạnh Tịch Ngưng, đôi mắt hoa đào tuấn tú tò mò mà liên tục nhìn xung quanh dòm ngó, khi bước vào bên trong một buồng giam, trước mặt họ là một căn phòng khá lớn với một chiếc bàn vuông, trên bàn để một chiếc laptop, và có người đang tập trung nhìn vào màn hình laptop.
Đối diện với người đàn ông quân phục màu xanh chính là một tấm kính trong suốt, bên trong là thân ảnh của Ngô Ái và một người phụ nữ. Tịch Ngưng bước vào căn phòng đã chú ý tới tấm kính thông qua căn phòng bên cạnh, bước chân cô dừng lại, thông qua tấm kính nhìn nét mặt hoảng sở và lúng túng khổ sở của cô ta không hiểu sao lại rất muốn cười một cái, trong đầu thì có những suy nghĩ đen tối, thế mà khi đối mặt với những điều mình làm lại tỏ vẻ như bản thân là người bị hại.
Giọng nói của Eulampia phát ra, khi cô nhìn về phía đó thì bắt gặp một đôi mắt phụng sắc bén của người đàn ông mặc đồng phục màu xanh kia, khí chất của người đàn ông đó rất thuần thục, vẻ ngoài lại tuấn tú và trầm ổn, đôi mắt khi nhìn người khác đều cho đối phương một tia lạnh lùng xa cách.
Tầm vài giây sau, cô đã bình tĩnh mà rời mắt, đi tới ngồi cạnh Eulampia.
Eulampia đẩy màn hình laptop đến trước mặt cô, mở lại đoạn video được quay từ đầu đến cuối.
Trong màn hình chính là cảnh tượng Ngô Ái tội nghiệp mà khóc lóc, vừa nhìn đều cho người khác cảm giác yếu đuối cần được bảo vệ, đôi mắt đỏ lên, ánh mắt vừa quật cường lại vừa ấm ức.
‘‘Nào, cháu bé, bình tĩnh rồi chúng ta giải quyết.’’
‘‘Cô ơi…có phải…có phải cháu sẽ ngồi tù không ạ?’’
Người phụ nữ đối diện vừa ghi chép vừa dịu dàng nói:’‘Bây giờ cháu chưa đến tuổi trưởng thành, cháu đừng lo.’’
‘‘Vậy…khi đủ tuổi…cháu sẽ bị làm sao?’’
‘‘Còn tuỳ vào mức độ mà cháu gây ra. Nhẹ có thể phạt tiền và sẽ được tự do.’’
Ánh mắt Ngô Ái lấp lánh ánh nước, lại sáng rực tia hi vọng:’‘Thật ạ?’’
‘‘Ừ.’’
Thấy cảm xúc Ngô Ái đang dần bình ổn, người phụ nữ kia chậm rãi hỏi.
‘‘Nào, cháu và Tịch Ngưng là mối quan hệ gì?’’
‘‘Bạn bè ạ.’’
‘‘Theo như hành vi của cháu. Tịch Ngưng đã làm ra hành vi gì khiến cháu tổn thương sao?’’
Ngô Ái lắc đầu:’‘Không ạ…’’
‘‘Ở lớp Tịch Ngưng có làm ra điều gì mà cháu cho là con bé đó ghét cháu không?’’
Ngô Ái cúi gầm mặt, tiếp tục lắc đầu:’‘Không ạ…’’
‘‘Vậy Tịch Ngưng ở trường là người thế nào, theo cảm nhận của cháu?’’
‘‘Cậu ấy rất đẹp, học lực lại rất xuất chúng, mọi mặt đều hoàn hảo.’’
‘‘Vậy tại sao cháu lại làm ra loại chuyện phá huỷ đi một người bạn tuyệt vời như vậy?’’
Cô ta mím môi, khoé môi hơi cong cong, hồi lâu sau cô ta ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, nụ cười ác ý:’‘Vì ngoài dáng vẻ hoàn hảo đó, cháu lại muốn thấy nó trong bộ dạng kinh tởm sẽ là bộ dáng gì.’’
Ánh mắt người phụ nữ lạnh dần, nghiêm túc hỏi:’‘Vì sao?’’
Cô ta hít một hơi thật lâu:’‘Cậu ta đi học còn chẳng thèm đến lớp, lý do nào lại được mọi người thích chứ? Lý do nào lại được thầy chọn đi thi cấp quốc gia trong khi cháu là người nghiêm túc học tập, mọi mặt đều tốt. Tại sao thầy lại chọn nó lại không chọn cháu?’’
Người phụ nữ cười:’‘Vậy lý do là xuất phát từ lòng ghen tỵ sao?’’
Im lặng.
Người phụ nữ lại nói:’‘Tôi đã xem qua profile của cháu và Tịch Ngưng, tôi cũng không thiên vị cho một cá nhân nào. Chỉ là, cháu thật sự kém xa với con bé đó.’’
Ánh mắt Ngô Ái càng đỏ hơn.
‘‘Như thế thì đã sao? Cháu cũng có thể cố gắng học tập, có thể đem giải thưởng về cho trường học, có thể làm thầy ấy vui vẻ tự hào vì đã có học trò như cháu mà?’’
Người phụ nữ đó đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn xuống Ngô Ái, cô gái này bề ngoài trong rất ngoan ngoãn nhưng tâm địa lại cực kì độc ác. Có thể hại người khác chỉ vì sự ghen tỵ của bản thân, lòng ranh đua đố kỵ thật sự quá đáng sợ.
Người phụ nữ đập bàn, chỉ vào mặt cô ta:’‘Vậy tôi hỏi cô, cô có dám đem những chuyện mình làm trước mặt thầy của mình không?!’’
Ngô Ái sững sờ.
‘‘Tuổi cô còn chưa đủ mười tám mà đã độc ác hại con gái người ta thê thảm tới mức nào rồi cô có biết không?! Con bé đó còn chưa làm gì hại đến cô! Thế mà cô lại hại con bé kinh khủng như thế nào rồi??!’’
Cả người Ngô Ái bất động, toàn thân không kiềm được mà run lên.
Cô ta lắp bắp nói:’‘Cháu…cháu lúc đó không nghĩ nhiều đến thế…’’