Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 21: Mọi người yêu mến



p class="watch-page-fiction-content">Sáng cô thức dậy sớm để phụ mọi người. Cô thấy mọi người đang chuẩn bị buổi sáng, cô cũng lại phụ thái rau củ. Lúc đầu mọi người cũng tỏ ý không muốn cô làm, nhưng thấy cô cứ xin mãi nên cũng đồng ý. Cô đi lại bà bếp trưởng cũng như quyên lực nhất trong tất cả các người giúp việc. Cô đi lại dè dặt hỏi: “Dì có cần con phụ gì không?”

Bà liếc nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Thái mấy cái đó cho vào đây đi”



Cô nghe thế liền cười tươi, chạy qua thái rau củ. Mọi người thấy cô chăm chỉ như thế cũng không còn xa cách hay có định kiến gì về cô nữa. Cô quay qua hỏi bà: “Con cho vào rồi sao nữa dì”



Cô nghe vậy đi thái hành cũng nhue các rau củ khác để bày trí. Song, cô cho gia vị vào rồi mời bà đến nếm thử. Cô mút một miếng ra chén đưa bà: “Dì nếm thử giúp con với”



Trước sự mong chờ của cô, bà nếm thử gật đầu: “Được rồi đấy mút ra đi”



Cô cười tươi mút ra. Người làm nói cô lên trước đi lát họ sẽ bưng lên sau.



Cô chào bố mẹ anh rồi ngồi xuống. Họ bưng thức ăn vào, bà ấy chỉ vào món kia nói: “Đó là tiểu thư làm đấy ông bà ạ”



Bố anb nghe vậy nói: “Con bé làm thì phải nếm thử chứ”



Ông bà ăn rồi cười gật đầu. Bà cười nói: “Con nấu ngon lắm”



Cô ngại gãi đầu: “Dạ cũng có sự trợ giúp của mọi người ấy ạ”



Cô quay qua nhìn anh nhướng mày cười. Anh xoa đầu cô ánh mắt chứa đầy tình ý.



Mọi người ăn xong, ai cũng có việc nên cô cùng mọi người giúp việc làm việc. Cô hỏi bà: “Dì ơi mọi người làm việc trong nhà cũng làm việc này ạ?”



“Đúng rồi, ông chủ nói nếu rảnh thì ra phụ mọi người một tay”





Cô đi lại ngồi xuống cùng mọi người lặt rau. Thấy cô hòa đồng, còn tốt bụng mọi người rất yêu mến cô. Họ vừa làm vừa nói chuyện rộn rã. Ở đằng xa, bố mẹ anh chứng kiến tất cả sự việc. Mẹ anh cười nhìn cô đang làm: “Con trai mình chọn đúng người rồi ông ạ”



“Tức nhiên nó giống tôi đều chọn người không sai vào đâu được”



Sáng hôm sau là đám giỗ nhà anh. Mọi người thức dậy từ sớm để chuẩn bị. Cô và mẹ anh cũng cùng mọi người nấu ăn. Có họ hàng của nhà anh đều đến. Mẹ anh đưa cô đến giới thiệu. Hôn khen cô xinh đẹp, giỏi giang. Cô ngồi thấy đồ thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của mấy người xung quanh. Anh thấy vậy đi lại nói với mẹ: “Mẹ coi người yêu con đấy”



Mẹ nghe anh nhắc nhở mình liền đánh nhẹ tay anh: “Yên tâm không ai ăn thịt con bé đâu”



Có bác gần đó nói: “Cưng chiều người yêu quá đi”



Cô ngại đỏ cả mặt vì những lời trêu ghẹo của mọi người.



Anh vì phải tiếp khách mọi người nên uống nhiều đã say. Cô đỡ anh về phòng nghỉ ngơi. Rồi xuống phụ quét dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ. Mẹ anh thấy thế liền đi lại bảo: “Con để bác làm cho vào nhà pha ly nước chanh cho nó uống đi”



Cô đưa cây chổi cho bà rồi đi vào bếp pha nước chanh rồi đem lên lầu cho anh. Cô đi vào lấy khăn nhúng nước lau cho anh. Cô lau mặt cho anh rồi đưa tay tháo nút áo anh ra để lau mình cho anh. Cô tháo đến nút cuối cùng thì anh nắm tay cô kéo lại phía mình vì quá bất ngờ nên cô ngã nhào lên người anh. Anh ôm cô: “Em lợi dụng anh à”



Cô đẩy anh ra ngồi thẳng dậy nói: “Ai thèm, lau người cho anh này”. Cô đỡ anh dậy rồi lại người cho anh. Cô đút anh uống nhưng uống được một muỗng thì anh nhăn mặt nói: “Nó chua quá, em uống thử đi”



Cô uống thử thì anh đưa tay giữa lại gáy cô hôn xuống, đưa lưỡi mình vào hút hết vị ngọt trong khoang miệng cô. Anh nhìn cô đầy ám muội: “Giờ nó đã ngọt rồi”



Cô lườm anh một cái: “Khônv biết ai lợi dụng ai à”



Anh cười rồi cầm ly lên uống hết rồi vào phòng tắm tắm, cô mệt quá nên cũng ngủ thiếp đi. Anh tắm xong thấy cô ngủ cũng sấy tóc rồi lên giường ôm cô ngủ.



Sáng dậy anh và cô soạn đồ để chuẩn bị lên lại. Mọi người ăn sáng rồi ra phòng khách nói chuyện rồi lên.



Mẹ anh nắm tay cô hỏi: “Hai đứa chừng nào cưới?”





Nghe câu hỏi của mẹ anh cô bất ngờ mới gặp mà mẹ anh đã tính đến chuyện cưới hỏi rồi. Cô ngơ ngác nhìn sang anh.



“Để em ấy học xong rồi tính tới chuyện đó”



Bố anb thấy biểu cảm đó của cô nói thêm: “Do bà ấy nôn có con dâu quá nên mới vậy”



Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Thôi tụi con phải lên rồi”



Cô đứng lên ôm bà và ông chào tạm biệt: “Dạ con lên hai bác giữ gìn sức khỏe có dịp con sẽ thăm hai người ạ”



Bà nắm tay cô: “Nhớ có gì xuống thăm hai bác”



Mẹ anh nhiều tay anh. Anh thấy bà có chuyện muốn nói chuyện với anh. Anh bảo: “Em ra xe trước đi”. Cô kéo vali ra trước



“Mẹ có chuyện gì nói với con”



“Chừng nào muốn cưới con bé bảo mẹ mang sinh lễ qua nhà rước. Mẹ ưng con bé rồi đấy”



“Dạ con bé rồi cha mẹ giữ gìn sức khỏe”



Trước khi đi, bố anh nói: “Đừng quên mình còn việc phải làm”



Anh đi ra xe, cô vẫy chào mọi người rồi vào xe. Xe cứ lăn bánh dần dần rời xa ngôi nhà đầy niềm vui ấy. Cô quay lại ngồi ngay ngắn cười tiếc nuối. Anh nhìn qua gương thấy giọng trầm ấm: “Hồi nảy mẹ anh bảo nào cưới nói mẹ mang sinh lễ rước em nên em đừng buồn rồi sẽ quay lại thôi, có dịp chúng ta lại về”



Cô cười hạnh phúc nhìn ra cảnh vật trên đường. Cô cứ nghĩ mình sẽ quay lại đây cùng anh nhưng cô đâu biết rằng đây có thể là lần cuối cô đi cùng anh về đây. Cô cũng sẽ quay trở lại nơi này nhưng là một mình…