Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 125



Trong phòng bệnh rất yên tĩnh.

Thẩm Nhất Lộ ngồi trên ghế sofa, áo khoác ngoài bên trong mặc váy đỏ, vẫn xinh đẹp rung động lòng người như xưa. Nghi Hi nhớ đến rất nhiều năm về trước, bản thân đã từng cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì trong số các bạn nhỏ, mẹ mình là người sang trọng nhất.

"Lúc tôi còn nhỏ, không có nhiều cơ hội được trông thấy bà, mỗi lần ầm ĩ đòi mẹ, dì giúp việc sẽ cho tôi xem tin tức về bà, phim của bà, các chương trình tiết mục có bà tham gia. Dì ấy sẽ chỉ người trong TV nói với tôi, người xinh đẹp nhất kia chính là mẹ cháu, còn nói tôi lớn lên rất giống bà, sau này nhất định cũng là mỹ nhân. Hồi ấy, mỗi tháng ngày tôi vui nhất chính là những hôm bà về nhà, bởi vì có thể ăn cơm cùng bà, cùng nhau luyện đàn, tuy rằng bà không thích chơi với tôi, nhưng chỉ cần như thế đã làm tôi cảm thấy thỏa mãn rồi...

"Nhưng bà càng ngày càng lạnh nhạt, hoặc cũng có thể là bà vẫn luôn lạnh lùng như vậy, chỉ là khi đó tôi mới chậm rãi bắt đầu cảm nhận được cảm xúc của bà. Bà không thích tôi, ngay cả cười với tôi một cái cũng ít. Tôi nhớ có một lần, thầy mỹ thuật bảo tôi vẽ một bức tranh gia đình, tôi dùng hết hai ngày để vẽ bà, cha và cả tôi nữa, nhưng khi tôi cực kỳ vui vẻ lấy đưa cho bà xem, lại là lúc bà vừa thay quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà. Tôi từ trong nhà đuổi theo, đi theo tới garage, liền nghĩ cho bà xem tôi vẽ, nhưng bà chỉ mất kiên nhẫn bảo tôi đừng chắn ở trước xe, có chuyện gì chờ bà về rồi lại nói. Hôm đó, tôi ở trong phòng khách chờ bà chờ đến khuya, chờ đến ngủ quên. Cô giúp việc sau đó gọi tôi tỉnh dậy, tôi liền vứt bức tranh đó vào hồ bơi. May là tôi đã làm vậy, dù sao lần đó bà đã đi suốt hai tháng.

Ngón tay Thẩm Nhất Lộ giữ chặt chiếc túi xách Birkin.

Nghi Hi phảng phất đang rơi vào hồi ức, ngừng một lát mới tiếp tục nói: "Năm 8 tuổi, cha đưa tôi rời khỏi Hồng Kông, trước đó tôi và bà đã có hơn nửa tháng không nói chuyện. Nhưng lúc ở sân bay, tôi vẫn một mực trông ngóng, nghĩ xem bà có khả năng tới tiễn tôi không. Nhưng đến tận phút chót trước khi đăng ký, tôi cũng không nhìn thấy bà. Sau đó tôi xem tin tức, phát hiện buổi chiều hôm ấy, bà tham dự hoạt động của thương hiệu lớn, khó trách không có thời gian tới."

Nghi Hi giương môi cười một tiếng, vừa như đang trào phúng Thẩm Nhất Lộ, lại giống đang tự cười mình, "Lúc ấy tôi còn quá nhỏ, không hiểu rất nhiều chuyện, cũng đã hiểu được, tôi hận bà đến nhường nào."

Đúng, cô hận bà ấy.

Tại lúc còn nhỏ như vậy, thậm chí khi đó cô còn chưa hiểu yêu là gì, đã hận bà ấy.

Thẩm Nhất Lộ lạnh giọng nói: "Con nói với ta chuyện này, là muốn lên án ta có lỗi với con nhiều đến thế nào ư?"

"Lên án? Không, nếu như tôi muốn lên án, thì đã sớm nói những lời này với bà rồi. Chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy có vài chuyện bà vẫn cần được biết."

Trong bình hoa là hoa hồng xanh tươi mới, đây là bó hoa Thẩm Nhất Lộ thăm bệnh mang tới, nhưng Nghi Hi biết, đây chắc chắn không phải do bà ấy tự chọn. Bà ấy không thể biết cô thích hoa gì.

Cô thở dài một tiếng, trong âm thanh có phần bất đắc dĩ, "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì. Cho dù bà không thích cha, thì vì sao lại phải giận lây sang tôi? Thậm chí tôi còn không thể so với một người ngoài. Hiện tại thấy bà đối đãi với Crystal ra sao, lại nghĩ đến tôi lúc trước, bà có biết cảm nhận của tôi là gì không?"

Ánh mắt Thẩm Nhất Lộ có chút biến hóa, Nghi Hi lại không để tâm, lẩm bẩm nói: "Bà đã đoán được. Tôi muốn làm diễn viên, muốn xuất hiện trong vòng tròn này, phần lớn nguyên nhân đều là vì bà. Không muốn bị gọi là "Con gái Thẩm Nhất Lộ", cho nên chỉ có vượt qua bà, mới có khả năng hoàn toàn sống dưới danh phận của bản thân. Vì nguyện vọng này, tôi đã làm ra rất nhiều quyết định ảnh hưởng đến cả cuộc sống, bao gồm cả mâu thuẫn lần này với Lê Thành Lãng. Nhưng cho đến khi tính mạng treo lơ lửng, cho rằng mình rốt cuộc không sống được nữa, mới hiểu được nó không đáng đến thế nào...

"Bà vốn không đáng để tôi bận tâm."

Những lời này cô vốn không định nói. Đã qua nhiều năm, dù có oán giận hay ủy khuất, cô cũng không thể hiện ra. Bởi vì đáy lòng từ đầu đến cuối vẫn muốn giữ chút kiêu ngạo, nếu bà ấy đã không để ý, nếu bà ấy có thể lạnh nhạt hờ hững, cô cần gì phải giống như oán phụ trong miệng toàn là chỉ trích?

Nhưng hiện tại cô đã không bận tâm. Không bận tâm bà ấy nghĩ thế nào về cô, không bận tâm chuyện có phải nghe được những lời này bà ấy sẽ bật cười. Chẳng qua, cô chỉ mưu cầu cho mình một kết thúc.

Nghi Hi chăm chú nhìn Thẩm Nhất Lộ, cười thật nhạt nhẽo, "Mẹ, con không quan tâm đến người nữa."

Thân thể Thẩm Nhất Lộ chấn động, vẻ mặt hờ hững rốt cục bị xé rách, con ngươi đen chặt chẽ nhìn Nghi Hi chằm chằm. Dưới ánh mắt này, Nghi Hi lại cảm thấy tâm tình vô cùng bình tĩnh. Đã sớm nên như vậy, trễ như vậy mới nghĩ rõ ràng, cô đã đi một đoạn đường vòng quá xa.

Cô đứng dậy, đi qua kéo cửa ra. Hồ Chính Chi ở bên ngoài giật nảy mình, đánh giá trong phòng xong mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nói xong rồi?" Bà hỏi.

Nghi Hi gật đầu, "Xong rồi ạ. Con cảm thấy mệt mỏi quá, dì nếu người không còn chuyện gì khác, thì con không tiễn nữa. Chờ con ra viện sẽ mời người ăn cơm."

Hồ Chính Chi liếc sang Thẩm Nhất Lộ, sắc mặt bà ấy có chút tái nhợt, váy đỏ trên người cũng không có cách gì cứu vớt. Bà ấy chậm rãi đứng lên, khi đi qua Nghi Hi nghe thấy một câu, "Về sau nếu không có chuyện gì đặc biệt, thì chúng ta không cần gặp mặt."

Thần sắc Hồ Chính Chi biến đổi. Thẩm Nhất Lộ lẳng lặng nhìn Nghi Hi, đối phương mỉm cười bổ sung, "Tôi nghĩ, điều này tốt cho hai chúng ta."

Thẩm Nhất Lộ nắm chặt túi xách, tới cùng một câu cũng không nói, bước ra khỏi phòng bệnh. Nghi Hi nhìn bóng lưng bà ấy, ba giây sau đóng cửa lại, không mang theo chút lưu luyến nào.

Kế tiếp cũng không phát sinh đại sự gì, Nghi Hi thoái thác phần lớn công tác, an tâm ở trong bệnh viện. Có lẽ là trong thời gian này quá bình tĩnh nên trôi qua vô cùng nhanh, thân thể Lương Cách khôi phục rất nhanh, ngày xuất viện Nghi Hi đi qua giúp đỡ gói đồ. Ông muốn trực tiếp trở về Nam Kinh, Nghi Hi vốn còn nói trở về cùng ông, bị Lương Cách vô tình tróc phá tâm tư, "Biết con thân tại Tào doanh, tâm lại ở Hán, trở về chăm sóc Lê Thành Lãng đi."

Phụ thân đại nhân thấu tình đạt lý như thế, Nghi Hi tỏ vẻ rất vui mừng, thế là hoàn hoàn vùi đầu vào chức hộ lý sinh hoạt.

Vết thương nhỏ của cô đã sớm tốt lên, Lê Thành Lãng vẫn cần nghỉ ngơi điều dưỡng, sau một tháng bị thương còn chưa thể hoạt động bình thường. Nghi Hi cũng đã vô cùng cảm kích, bác sĩ nói, bị vật nặng như vậy nện trúng phía sau lưng, Lê Thành Lãng không ở trên giường nằm 3 năm đã coi là may mắn.

Thế là mỗi ngày Nghi Hi cùng anh điều trị, hai người làm cái gì cũng dính một chỗ. Chương Hủy đặc biệt mời một đầu bếp, dựa theo bác sĩ phân phó làm đồ ăn cho Lê Thành Lãng. Nghi Hi đi theo làm hai lần, cuối cùng thành phẩm thê thảm không nỡ nhìn, Lê Thành Lãng uyển chuyển tỏ vẻ còn chưa muốn chết, từ chối ăn dược thiện cô chuẩn bị. Nghi Hi tà tâm không chết, có thời gian liền ngâm ở trong phòng bếp, cuối cùng làm qua làm lại lại ra một nồi canh không tệ, bất luận là mùi vị hay nước canh đều có thể nói là hạng nhất.

Cô đắc ý đem canh post lên weibo, nhất thời phía dưới vô số người khen ngợi, quả nhiên là công khai tình cảm phong cách nháy mắt thay đỏi, trước kia nào gặp được nữ thần trổ tài nấu nướng, Lê ảnh đế đúng là có lộc ăn!

Ngày Lê Thành Lãng thử xuống giường đi lại, Nghi Hi luôn luôn ưu sầu lo lắng. Trong phòng bệnh không có người khác, cô thì khẩn trương đứng bên cạnh, khi anh chuẩn bị đứng dậy thì giữ chặt lấy tay anh, nói như dỗ trẻ con: "Đừng gấp gáp, cứ đi từ từ. Nếu đứng không vững, thì đổ người về phía trước, em sẽ đỡ anh."

Lê Thành Lãng định nói, nếu như cô thật sự lo anh đứng không vững, còn không bằng đổi Allen tới dìu anh, chí ít có thể đảm bảo hai người sẽ không bị thương. Bắp chân rồi cánh tay của Nghi Hi nhỏ nhắn, nếu anh ngã xuống nữa nhất định cô không trụ được.

Chẳng qua thấy vẻ mặt cô, trên mặt tràn đầy lo lắng, trong mắt lại toàn là ánh sáng mong đợi. Anh nằm suốt một tháng ròng, cô cũng đi theo lo lắng một tháng, sợ anh từ nay thật sự không thể đi lại được nữa. Hiện tại rốt cuộc anh cũng tốt lên, cô chắc chắn muốn đứng ở vị trí gần nhất, là người đầu tiên được nhìn thấy.

Anh giương môi, "Vậy em qua đây dắt anh, anh muốn đi lên."

Nghi Hi giống như nhận được quân lệnh, vô cùng nghiêm túc gật đầu. Lê Thành Lãng rút một tay ra, chống đỡ trên mép giường, hai chân dùng sức, thân thể thong thả rời khỏi mép giường. Nghi Hi cũng không dám thở mạnh, trong ánh mắt kinh hỉ của cô, Lê Thành Lãng vững vàng đứng lên.

"A a a a thành công! Chú Lê anh thật tuyệt vời!!!"

Cô kích động đến mức nhảy tưng tưng tại chỗ, lại lập tức nghĩ đến mình còn đang kéo Lê Thành Lãng. Miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, nụ cười trên mặt lại không ngăn được, 8 cái răng cũng lộ ra ngoài, "Tốt, rất tốt. Hiện tại chậm rãi đi về phía trước, chú ý trọng tâm, đừng sợ..."

Anh chuyển một bước về phía trước, cô liền lui về sau một bước, mỗi động tác cô lại hưng phấn thêm một phần. Sau khi đi được bốn năm bước, anh bỗng nhiên cười nói: "Em không thấy trường hợp này rất giống sao?"

Nghi Hi đang kích động, không lý giải được lời anh nói, "Giống cái gì?"

"Trước kia anh ở trên bãi cỏ dắt em khiêu vũ, kỳ thật không khác mấy so với hiện tại."

Cô nói muốn khiêu vũ, trẻ nhỏ làm sao hiểu được cái này, còn vụng về như em bé mới tập đi.

Nghi Hi trừng mắt nhìn anh, "Hồi ấy em đi được còn giỏi hơn anh, ít vu khống người ta đi!"

Anh bỗng nhiên buông tay ra, bước về phía trước một bước thật lớn. Nghi Hi giật nảy mình, sợ anh một giây sau sẽ ngã trên mặt đất, đang chân tay luống cuống, lại bị người đàn ông nào đó giang tay ôm vào trong lòng. Anh đứng vững vàng, giống như trước khi bị thương, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, "Đừng lo lắng, anh không sao rồi. Qua một thời gian nữa, có thể bế em lên."

Nghi Hi cảm nhận cánh tay mạnh mẽ của anh, con tim trôi nổi bất định rốt cục ổn định, níu vạt áo anh nở nụ cười, "Vâng, chờ anh khỏe lại, bế em lên lầu hai."

"Vì sao muốn lên lầu hai? Em muốn làm gì à?"

Trước đây ở nhà anh, khi hai người ngọt ngào ân ái, anh thường xuyên đem cô từ phòng khách lầu một lên phòng ngủ lầu hai. Nghi Hi vốn không có ý đó, bị anh nói như vậy giống như đang ám thị gì, thoắt cái đỏ mặt, "Anh phiền muốn chết! Có đi tiếp hay không? Không đi em ra ngoài gọi người!"

Cô giả vờ đấm lên vai anh, vẻ mặt Lê Thành Lãng lại thay đổi. Nghi Hi chỉ cảm thấy trọng lượng trên người càng lúc càng lớn, Lê Thành Lãng đè cô, hai người cùng nhau ngã về phía sau.

Cô đau đến nổ đom đóm mắt, "Anh... Anh cố ý!"

Lê Thành Lãng đè trên người cô, thần sắc lại rất bình tĩnh, thậm chí đem đầu dựa vào vai cô, "Chân không còn khí lực. Là em nói, đứng không vững thì ngã về phía em, anh rất nghe lời mà?"

Bây giờ Nghi Hi thật sự tin tưởng anh đã khỏe, cũng đùa giỡn vô lại rồi. Ở trong phòng bệnh còn không thành thật, cũng không biết trong cái miệng kia câu nào là thật, câu nào là nói dối. Cô tức không chịu được, lại đấm lên vai anh hai cái, nhưng không dám dùng nhiều khí lực.

Lê Thành Lãng ngửa đầu nhìn cô cười, "Đã đau lòng, thì đừng đánh. Thấy em rối rắm như vậy, anh cũng đau lòng."

Nghi Hi vừa mới nghĩ cãi lại, Lê Thành Lãng lại giữ chặt tay cô, tiếng nói ái muội, "Đừng gấp gáp. Chờ thân thể anh tốt lên, nhất định bế em lên lầu hai, em không đồng ý cũng không được."

HẾT CHƯƠNG 125