Lời này nói ra, quả thực làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nghi Hi thỉnh thoảng cũng từng ảo tưởng như thế này, có được một nhân vật hoàn toàn thuộc về mình, nhưng cô không nghĩ rằng lại nhanh như vậy, có thể từ trong miệng Vương An Huệ nhận được lời bình luận như vậy. Lấy kinh nghiệm ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy của chị ấy, nếu nói như thế, vậy gần như chắc chắn rồi.
Cô có phần không dám tin, “Chị thật sự cho rằng như vậy?”
Vương An Huệ gật đầu, “Một bộ phim truyền hình có thể dẫn tới sự bàn luận như vậy, ý nghĩa của nó đã sớm không chỉ là một tác phẩm cho mọi người tiêu khiển nữa, nó đã trở thành hiện tượng.”
“Vậy, vậy cũng do kịch bản tốt đi…”
Vương An Huệ cười như không cười, “Em khi nào lại không tự tin như vậy? Hay là cố ý muốn để chị khen em? Được thôi, chị nhất định phải thừa nhận, điểm mấu chốt nhất làm nên nhân vật, là diễn xuất của em phó thác lên linh hồn nhân vật. Nếu như đổi sang người khác, chưa chắc đã có hiệu quả tốt như vậy.”
Gò má của Nghi Hi nóng lên, Vương An Huệ chậm rãi nói: “Cho nên chị muốn chúc mừng em, rốt cục đạt được tư cách nhập trường.”
Nghi Hi: “Tư cách nhập trường? Có ý gì?”
“Còn nhớ khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, em đã nói gì nào? Muốn tạo nên một thần thoại hoàn toàn mới. Đáng tiếc hơn một năm trước, chúng ta vẫn luôn quanh quẩn ở bên ngoài, ngay cả tư cách làm đối thủ với người ta cũng không có. Chỉ là hiện tại, dựa vào 2 tác phẩm《 Đoạt cung 》 và 《 Nữ hoàng 》, em đã chính thức nhập cuộc.”
Bút máy ở ngón tay phải xoay vòng vòng, Vương An Huệ bắt đầu tới phân tích tình thế, bao giờ cũng vô cùng phóng khoáng, “Trước mắt trong giới, đại hoa đán sau 70 tạm thời không đề cập đến, trong thời gian ngắn các em sẽ không có sự cạnh tranh về tài nguyên. Tiểu hoa đán sau 80 đứng đầu là Chu Bội Bội, Yên Như, là những người nhiều fan nhất hiện nay, đây là hai người phải chú ý cao độ nhất, hơn nữa sau 90, Tống Phỉ Nhi cũng xuất thân là Đàm nữ lang như em. Trước đây chị vốn cảm thấy, sau khi bộ phim này của em lên sóng nhiều nhất chỉ có thể đọ sức với Tống Phỉ Nhi một chút, hiện tại xem ra, tình huống so với chị dự liệu còn tốt hơn nhiều.
“Đã nhận được sự tán thưởng về diễn xuất, ngoại hình cũng đủ xinh đẹp, cộng thêm trong lý lích có vai nữ chính của tác phẩm hiện tượng, tuy rằng trước mắt căn cơ của em còn chưa ổn, nhưng chị nghĩ người đại diện của Chu Bội Bội, Yên Như cùng với những tiểu hoa đán còn lại, hẳn là đã bắt đầu lo lắng đi…”
Không thể không nói, miêu tả của Vương An Huệ thật sự mang đến một bầu không khí chiến trường chém giết, Nghi Hi đang ở trong khách sạn cũng cảm thấy bên ngoài có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô. Sự canh tranh ở giới giải trí này vốn là tàn khốc, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe chị ấy nói ra mới chính thức phát hiện, thì ra bản thân đã đặt mình trong đó.
Ngày nào đó làm việc đến 2 giờ đêm mới trở về phòng, Nghi Hi mê man nằm ở trên giường, bỗng nhiên nghĩ đến đã hơn nửa tháng không liên lạc với Lê Thành Lãng, ngay cả tin nhắn cũng chưa gửi một lần. Cực khổ mấy ngày liên tiếp làm cho cô khó có nhiều thời gian để tự hỏi, chỉ cảm thấy rất nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh một chút.
Cô nhắm hờ mắt, trong lúc mơ hồ bấm điện thoại gọi ra ngoài. Hơn mười giây sau, bên kia tiếp điện thoại, “Alo?”
Nghi Hi vừa nghe thấy âm thanh trong trẻo trau chuốt của anh, khóe môi liền cong lên, “Là em.”
Lê Thành Lãng: “Trễ như vậy, sao còn chưa ngủ?”
“Em rất bận, muốn ngủ cũng ngủ không được. Vừa mới kết thúc công việc trở về phòng… A, có phải em làm ồn ảnh hưởng đến anh không? Hay là anh đã ngủ?”
“Không sao. Đêm quay quay phim, có lẽ tôi cũng ngủ không được.”
Nghi Hi dùng giọng điệu ngọt ngào nói: “Đang quay phim anh còn nhận điện thoại của em sao? Em còn cho rằng khi thầy Lê quay phim, đều không cho người khác quấy rầy…”
Bên kia trầm mặc một lát, “Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi.”
Đầu óc cô không tỉnh táo, không hề chú ý sự thanh minh trong lời nói của anh, chỉ nói: “Em gọi điện thoại tới đây chính là muốn hỏi, rốt cuộc anh có xem phim truyền hình em đóng chưa? Gần đây em rất thành công nha! Ai, đáng tiếc anh đang bị nhốt ở đoàn phim, nhất định không biết tình huống bên ngoài như thế nào…”
Lê Thành Lãng: “Tôi biết. Ở đoàn phim có nhân viên đang theo dõi bộ phim của em, tôi biết em rất thành công, diễn xuất cũng rất tốt.”
“Vậy là anh cũng có xem?”
Anh không lập tức trả lời, Nghi Hi hung ác nói: “Lê Thành Lãng, rốt cuộc anh đã xem chưa?”
“… Xem một chút.”
Cô vừa lòng gật đầu, “Em biết anh chắc chắn sẽ xem mà.”
Hai người trầm mặc một lát, bỗng nhiên cô thở dài, Lê Thành Lãng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chính là… Gần đây cảm thấy thật khổ cực, mỗi ngày đều phải gặp rất nhiều người, ghi hình rất nhiều chương trình. Thật ra đây là một phần mà em không thích khi làm nghệ sĩ, em chỉ muốn trở về đóng phim, tạo hình nhân vật tiếp theo, quá trình đó tương đối vui vẻ hơn nhiều… Có phải anh cảm thấy em rất lập dị không? Vừa mới thành công liền ghét bỏ.”
“Không đâu, trạng thái tâm lý này của em rất tốt. Hiện tại quá nhiều người muốn làm ngôi sao, lại quên mất công việc quan trọng nhất của người diễn viên, em không giống bọn họ. Em sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc.”
Nghi Hi cười ngọt ngào, “Em cũng cảm thấy em sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc.” Ý thức tan rã, mí mắt cũng càng lúc càng nặng, cô hét lên, “Thôi được rồi, em muốn đi ngủ … Chú Lê, ngủ ngon…”
Bên kia không nói gì nữa, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề truyền tới âm thanh cúp điện thoại, cô cứ như vậy liền ngủ. Lê Thành Lãng mặc phục trang đứng trong phim trường, nghe tiếng hít thở của cô gái ở đầu kia điện thoại, rất lâu sau mới nhẹ giọng trả lời: “Alice, ngủ ngon.”
《 Nữ hoàng 》 tiếp tục lên sóng, ratting cũng tiếp tục tăng lên, rốt cục vào ngày Võ Mị Nương mang thai hoàng tử, trở về hậu cung lên mốc 2%.
Cuộc đời của Võ Mị Nương như sóng tràn bờ lật sang chương mới, sự nhiệt tình của người xem càng thêm tăng vọt, nhưng cùng lúc đó cũng nghênh đón một cảnh phim căng thẳng nhất của Nghi Hi.
Võ Mị Nương tự tay giết chết con gái.
Về chuyện trưởng nữ của Võ Mị Nương chết, ở dân gian lưu truyền rất rộng, đều nói là nàng tự tay giết chết con gái. Nhưng chuyện này rốt cuộc là thật hay giả giới sử học vẫn chưa có kết luận, một bên thì cho là nàng giết, còn một bên lại cho rằng công chúa là tự nhiên tử vong, Võ thị xuôi theo đẩy thuyền giá họa cho Vương hoàng hậu, đều có đạo lý. Khi biên kịch đang viết kịch bản, vì muốn mang lại xung đột lớn hơn nữa cho bộ phim, nên lựa chọn ý kiến thứ nhất, mà điều này cũng đem tới cho Nghi Hi vô số áp lực.
Khi cô đóng bộ phim này mới 21 tuổi, ngay cả con cái cũng chưa có, đã phải đi giết đứa trẻ …
Rất nhiều khán giả cũng ý thức được vấn đề này, nhìn Nghi Hi trong tấm hình ở weibo thanh thuần như bách hợp, rất khó tưởng tượng cô gái này phải diễn xuất một cảnh tàn nhẫn như vậy. Mà tâm lý này cũng thúc đẩy mọi người tối đó ngồi trước TV, chờ xem đây có phải là lần đầu tiên cô sẽ diễn hỏng hay không.
Tuy rằng đã quyết định giết đứa trẻ, nhưng vì không thể tỏ ra quá đáng mất hết nhân tính, biên kịch vẫn xử lý thay đổi một cách mềm mỏng. Tiểu công chúa bị sắp đặt thành thể yếu sinh non, ngự y chẩn đoán cô bé sống không lâu, người ngoài chẳng hề hay biết tin tức này, mà Võ Mị Nương sau khi cân nhắc lợi hại, rốt cục quyết định làm một trận huyết chiến.
Trên màn hình, Nghi Hi đứng trước giường của tiểu công chúa, yên lặng ngắm nhìn thân thể nhỏ bé. Thời kỳ này Võ Mị Nương đại khái 30 tuổi, vì gia tăng cảm giác tuổi tác, chuyên gia trang điểm đã hóa trang cho cô trở nên thành thục, đoạn trước xem ra rất có phong thái thiếu phụ, nhưng cảnh quay này ngay từ đầu, trạng thái của Nghi Hi lại không đúng lắm. Khuôn mặt kia vẫn như cũ xinh đẹp rung động lòng người, lại bởi vì trên người nàng mang theo hơi thở tuyệt vọng, mà sinh ra cảm giác thảm thiết trong ngọn lửa hủy diệt bừng bừng.
Bầu trời bên ngoài nặng nề u ám, rất nhanh sẽ đổ mưa, cơn gió lạnh lướt qua bên ngoài, thổi bay mành vải trong phòng, làm cho tất cả mọi thứ trong căn phòng đều có vẻ thê lương như vậy. Vương hoàng hậu sắp tới đây, Võ chiêu nghi mặc hồng y, lẳng lặng ngắm con gái của mình. Trên mặt nàng không có một chút cảm xúc nào, cứng ngắc giống như mặt nạ đúc bằng sắt, trái ngược với nó có lẽ là, con ngươi đen lại như cơn lốc giữa biển khơi, cuồn cuộn ngất trời từng lớp từng lớp một.
Nàng biết mình bị điên. Nhất định là điên rồi. Bằng không sao nàng có thể đứng ở chỗ này, sao có thể có loại suy nghĩ thiên lý bất dung này? Đây là con gái của nàng, là đứa con gái nàng hoài thai bảy tháng mới sinh ra, nàng phải bảo vệ con bé, phải dùng chính sinh mạng của mình để bảo vệ nó, chứ không phải tự tay lấy sinh mạng nó! Nàng phải rời khỏi đây, phải đi thật xa, nhưng nếu như nàng rời đi, con bé có thể sống tốt sao? Không, nó vẫn sẽ chết. Đã như thế, thà để cho cái chết của nó có giá trị một chút, không phải tốt hơn sao?
Không. Không tốt. Là nàng điên rồi. Nàng nhất định điên rồi!
Vẻ mặt Võ chiêu nghi xám như tro tàn, hợp với môi đỏ lông mày kẻ đen, dáng người thướt tha, giống như một khối thi thể diễm lệ, quỷ dị tới cực điểm, cũng đáng sợ tới cực điểm. Nàng rốt cục ngồi chồm hỗm xuống, tay cũng run rẩy chạm vào thân hình đang đắp chiếc chăn gấm kia. Công chúa còn đang ngủ, con bé vẫn như vậy, ngày nào cũng ngủ, không chịu mở mắt nhìn mẫu thân của nó. Vậy nó có biết hay không, rất nhanh thôi, nó sẽ không thể mở mắt ra được nữa?
Lông mày của Võ chiêu nghi khẽ động, theo sát là miệng, vẻ mặt nàng giống như một bệnh nhân thường ngày không thể khống chế được, tất cả ngũ quan đều bắt đầu không ngừng run rẩy.
Bên ngoài cùng lúc đó sấm sét đánh xuống, tựa hồ cũng biết nơi này đang xảy ra tội nghiệt khó mà khoan dung trên đời. Ngón tay trắng trong nắm lấy chăn gấm, trùm lên khuôn mặt tiểu công chúa, không nhìn thấy khuôn mặt như tuyết như ngọc kia, thậm chí một tiếng hô giãy dụa cũng không phát ra. Thân hình Võ chiêu nghi đang không ngừng phát run, trán nổi gân xanh, vẻ mặt thống khổ mà hung ác. Không biết trải qua bao lâu, nàng bỗng nhiên ngã nhào trên đất, giống như người bị rút đi xương cốt vậy, yếu đuối thành một bãi bùn loãng.
Sấm sét vang dội, trong cung điện âm u giống như địa ngục, nữ hoàng bệ hạ tương lai nằm sấp trên nền gạch bóng loáng như gương, bỗng nhiên như kẻ tâm thần cười rộ lên.
Nàng cười điên cuồng như vậy, dường như đã thấy được tương lai tốt đẹp, kẻ thù của nàng đều bị trừ khử, lấy tính mạng của con nàng thì phải trả giá.
Lại một tia chớp nữa đánh xuống, nàng đưa tay ra che gò má, mới phát hiện khuôn mặt mình đã tràn ngập nước mắt. Tầm mắt xuyên qua khe hở nhìn giường nhỏ, nàng không dám đi xem bên trong là tình huống gì. Ngay cả có kinh thiên động địa, ngay cả có lòng dạ tàn nhẫn nhất trên đời, nhưng truy cứu đến nguồn gốc, nàng vẫn là một mẫu thân.
Cho dù hiện giờ, nàng đã sỉ nhục cái từ này.
Ý nghĩa của cảnh quay này rất sâu xa.
Cùng lúc, kỹ năng diễn xuất của Nghi Hi nhận được sự tán thưởng đồng ý, ratting cũng tăng mạnh đến mức độ mới; phương diện khác, khắc họa quá chân thật cũng làm cho nhiều phụ nữ khó mà tiếp thu, làn sóng phản đối vốn bị chèn ép kéo nhau trở lại, lực lượng gần như là ngang nhau so với làn sóng khen ngợi.
Bình luận trên weibo của Nghi Hi tối ấy cũng lên đến hơn hai trăm nghìn, người mắng cô khen cô ầm ĩ thành một đoàn, tình hình chiến đấu giữa hai bên vô cùng kịch liệt, dùng từ sắc bén, làm cho cô lướt nửa tiếng cũng không dám xem tiếp. Mà vẻ mặt thay đổi của Võ Mị Nương khi giết tiểu công chúa cũng bị cắt ghép thành gif, cư dân mạng khen ngợi cô là “Thần diễn xuất”, được chuyển phát hơn năm mấy nghìn lần.
Lời tiên đoán của Vương An Huệ rốt cục được chứng thật. Đến trình độ này, ngay cả chính Nghi Hi cũng biết, Võ Mị Nương của cô đã định trước sẽ trở thành kinh điển.
Khi nhân khí diễn viên như mặt trời ban trưa, phần của thiếu nữ Võ Mị Nương cũng đi đến hồi kết. Sau khi tiểu công chúa chết, Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi trước sau bị giết, rốt cuộc không còn ai có thể đối kháng với Võ Mị Nương.
Đây là cảnh quay cuối cùng của Nghi Hi trong phim, trên màn hình là cung điện nguy nga, Võ Mị Nương 32 tuổi đầu đội mũ phượng, một thân huy y, thụ phong làm hậu, dưới sự chứng kiến của quần thần dân chúng khắp thiên hạ.
Bậc thang trước điện liên miên hơn một trăm bậc, làm cho nơi này giống như dao đài tiên cung cao không thể với tới, Võ hoàng hậu trang phục lộng lẫy đứng bên cạnh quân vương, nhìn về phía chân trời xa xôi. Trong mắt nàng lóe ra hào quang, là ước mơ, quen thuộc như thế, giống như năm nàng 14 tuổi, ước mơ vào cung, ước mơ trở thành bề trên. Mười tám năm sau, nàng rốt cục thực hiện nguyện vọng lúc trước.
Mà giờ phút này nàng lại bắt đầu ước mơ. Ngồi trên vị trí nữ tử tôn quý nhất thế gian, đôi mắt nàng lại nhìn về phía Thái Cực cung to lớn kia, thành Trường An phồn hoa kia, còn cả Đại Đường thịnh thế, gấm vóc giang sơn trong văn chương thi ca.