Choáng váng 3 giây, Nghi Hi mới xác định vừa rồi xảy ra cái gì. Tay vừa nhấc lên liền chạm tới áo len đan của anh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, Lê Thành Lãng đang nhìn cô, trong mắt là nụ cười ôn hòa. Nghi Hi mấp máy môi, “Anh… Làm thế nào tới?”
“Tới tặng quà cho em.” Anh nói rồi giơ bó hoa tươi trong tay phải lên. Là một bó hoa hồng kiều diễm, khi Nghi Hi mắt lần thứ nhất còn chưa phát giác, chờ lần nữa đánh giá mới cảm thấy quen mắt.
Đây hẳn là Roseonly – hoa hồng đỏ cao cấp do Ecuador cung cấp. Là tiệm hoa danh tiếng cao cấp, Roseonly hai năm qua rất được các ngôi sao xem trọng, Nghi Hi trước cũng nhận được hoa của hãng này, nhưng là hoa tú cầu Hà Lan và uất kim hương, vẫn là Thẩm Phong mua cho cô.
Hoa hồng đỏ thật lớn nằm trong chiếc hộp màu xám có kỹ hiệu Roseonly, chung quanh được băng tuyết phủ ngập trời nổi bật lên đóa hoa kiều diễm ướt át, dường như là sắc thái duy nhất trên cánh đồng tuyết. Nghi Hi nhìn bó hoa chằm chằm, trong đầu lại hiện lên mánh lới cửa tiệm này đưa ra: “Cả đời chỉ tặng một người.”
Mũi có chút ngứa, cô bỗng nhiên ý thức được mình còn đang ở trước ngực Lê Thành Lãng, vội vã giãy dụa ra. Lê Thành Lãng cũng không để ý, chỉ là đưa hoa đến trước mặt cô, “Tặng cho em.”
Cái hộp quá lớn, Nghi Hi bội phục Lê Thành Lãng vừa rồi lại có thể cầm bằng một tay, như cô nhất định phải ôm vào trong ngực. Trong tiểu khu không có ai khác, đại khái đều ở trong nhà xem xuân muộn ăn cơm tất niên đi, nhưng Nghi Hi vẫn là không yên tâm, kéo tay Lê Thành Lãng liền chạy đến giữa hành lang.
Trên đỉnh đầu là đèn chân không, chiếu và bên trong một mảnh sáng ngời, buổi tối cũng sẽ không có ai phát điên đi thang bộ. Nghi Hi thở phào một hơi, lúc này mới xoay người ngó mặt về phía Lê Thành Lãng, “Anh điên rồi sao? Đêm ba mươi không ở cùng người thân, chạy đến tìm em làm gì?”
Lê Thành Lãng cười thật thoải mái, “Trong nhà anh không có ai.”
“A?”
Lê Thành Lãng kéo tay cô, cũng mặc kệ quần áo trên người quý giá bao nhiêu, lại trực tiếp ngồi xuống trên bậc thang. Nghi Hi trái lại do do dự dự, bị anh đưa tay ra kéo một cái liền ngồi lên đùi anh.
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Cô liên thanh nói, sau đó từ trên người anh đứng lên, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Lê Thành Lãng: “Không sợ làm bẩn quần áo?”
“Không sợ! Dù sao là quần áo trước đây, bẩn thì bẩn!”
Anh cười nhẹ một tiếng, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Không phải em mê phim của anh sao? Thế nào, chưa tìm hiểu gia đình anh?”
Nghi Hi đương nhiên đã tìm hiểu qua. Lê Thành Lãng là người Thượng Hải, ba qua đời năm anh 15 tuổi, Lê Thành Lãng sau khi tốt nghiệp trung học tới thượng hải làm việc ngẫu nhiên lại lọt vào mắt xanh của đạo diễn Từ Hoa, sau khi quay 《Như mộng lệnh 》 chính thức xuất đạo tại Hồng Kông. Bởi vì chuyện này, đại học anh cũng học tại Hồng Kông, đáng nhắc tới hơn nữa là, chuyên môn anh học lại là triết học.
“Anh không cần ở cùng mẹ?”
“Mẹ anh bảy năm trước tái hôn, tết âm lịch này bà cùng chồng xuất ngoại đi chơi, còn lại anh cô đơn một mình.”
Đại khái là tự bản thân đã trải qua quan hệ này, Nghi Hi lập tức hiểu sai. Lê Thành Lãng nói: “Quan hệ giữa anh và mẹ rất tốt, lần này bọn họ ra ngoài chơi cũng là anh tán thành. Ba dượng anh bởi vì nguyên nhân công tác, chẳng dễ dàng xin nghỉ như vậy, không chọn Tết âm lịch thì không còn cơ hội.”
Nghi Hi như có chút suy nghĩ. Không biết vì cái gì, gia đình hai người họ đều có chút phức tạp, không phải tổ hợp cha mẹ thân sinh và con cái như đại đa số các gia đình khác.
“Anh kể về người nhà anh cho em, làm trao đổi, có phải em cũng nên nói cho anh nghe một chút về người nhà em đi? Trong ấn tượng, chồng cô Thẩm hình như không phải họ Nghi…”
Lê Thành Lãng nói chuyện đồng thời, cũng đang quan sát vẻ mặt của Nghi Hi. Anh có điểm không xác định, Nghi Hi chỉ là có mâu thuẫn với Thẩm Nhất Lộ, hay cũng với ba cũng tồn tại vấn đề.
“A, ông ấy họ Lương. Em cùng họ với ông nội em.” Thấy Lê Thành Lãng không hiểu, cô lại giải thích nói, “Là ông nội thân sinh của em. Năm ba em 10 tuổi thì ông qua đời, sau đó bà nội em gả cho ông nội hiện tại, cũng là Lương lão tiên sinh, ba cũng theo đó sửa thành họ Lương. Bởi vì cảm kích công ơn nuôi dưỡng của ông nội, cho nên sau khi lớn lên ông cũng không sửa lại họ Nghi, chỉ là cảm tình ba đối với cha ruột rất sâu, sau khi em sinh ra hi vọng cho em kế thừa dòng họ của ông, cho nên em liền họ Nghi.”
Trình bày hoàn tất, Nghi Hi giang tay, “Quan hệ rất rối đi?”
Lê Thành Lãng lắc đầu, “Không có, chỉ là… Tác phong làm việc của Lương tiên sinh, vẫn luôn khiến cho người ta bất ngờ.”
Chính mình không sửa họ, lại cho con gái sửa, người bình thường vì gia đình hòa thuận, sẽ không vì loại vấn đề này mà quá mức rối rắm, hơn nữa cách xử lý của ông ấy quả thật đem mọi chuyện càng thêm phức tạp.
“Tính cách của ba em chính là như vậy, nếu như thật sự chấp niệm với một chuyện nào đó, thì có phải đi lòng vòng cũng phải thực hiện được nó. Em chính là ví dụ.”
Trên hàng lang trầm mặc một lát, Lê Thành Lãng bỗng nhiên nói: “Cho nên, hiện tại anh đang lẻ loi một mình ở Nam Kinh, còn không biết đêm nay ở đâu.”
Nghi Hi cười rộ lên, “Đáng thương như vậy a? Ai bảo anh hiện tại mỗi năm làm việc ít như vậy, bình thường mẹ thấy anh đủ rồi, năm mới cũng không trân trọng ở cùng với anh nữa.”
Anh cười không nói gì, Nghi Hi bỗng nhiên phản ứng kịp lời nói của mình có nghĩa khác, “Ý em là, mẹ anh. Không phải của em…”
Anh kéo tay trái cô qua, “Ừ, mẹ anh. Bà không muốn ở cùng anh, anh cảm thấy rất cô đơn, đành phải tới tìm em. Em sẽ không đuổi anh đi chứ?”
Trong mắt người đàn ông là ánh sáng mập mờ, Nghi Hi trông thấy khẩn trương một trận, “Em… Trong nhà em không có ai ra ngoài, hai ngày tới nhà em đã có hẹn, không thể ở cùng anh! Em phải đi lên!”
Cô không thể rời khỏi. Lê Thành Lãng kéo tay cô thật chặt, giống như đang chơi xấu, ngửa đầu cười nhìn cô. Nghi Hi quả thực suýt thì không nhận ra anh, gấp đến độ dậm chân, “Anh tới cùng là muốn như thế nào? Sắp 12 giờ đến nơi rồi, nếu không quay về ba em sẽ gọi điện thoại!”
“Ngày mai anh sẽ ở lại Nam Kinh, em ra ngoài cùng anh được không?”
“Ngày mai em phải thăm người thân.”
“Sẽ không chiếm dụng thời gian thăm người thân của em đâu. Buổi tối em ra ngoài, sau đó chúng ta cùng nhau ngồi máy bay quay về Bắc Kinh, được không?”
Nghi Hi: “Lê Thành Lãng, em còn chưa chấp nhận anh, bằng cái gì muốn em hẹn hò với anh?”
“Ai nói đây là hẹn hò? Anh tới Nam Kinh làm tuyên truyền nhiều lần như vậy, còn chưa từng đi thăm thú, em thân là bạn bè chẳng lẽ không nên làm người dẫn đường?”
Không thể không nói, người xuất thân diễn xuất chính là không giống nhau, biết rõ đây là lấy cớ, anh lại có thể nói giống y như thật. Đôi mắt xinh đẹp vô tội lại chân thành, khiến cho lòng Nghi Hi lập tức mềm nhũn.
“Được… Được rồi.” Dù sao, cô vốn cũng quyết định buổi sáng ngày kia sẽ trở về, cứ nói sớm với ba vậy.
Lúc này Lê Thành Lãng mới buông cô ra. Nghi Hi xem thời gian, đã 11 giờ 54, cô như chạy trốn xông lên thang máy, trước khi vào cửa còn lưu tâm, đem hoa giấu ở chỗ bí mật trước cổng vòm. Chờ đến sau khi vào phòng khách xem, quả nhiên tất cả người đều nhìn cô chằm chằm.
“Tiểu nha đầu đi đâu thế? Còn cho rằng sắp sang năm con bị bắt đi.” Ông nội nói.
Bà nội nói: “Hi Hi trở về là tốt rồi, sắp 12 giờ, tới, ngồi xuống bên cạnh bà nội nào.”
Trên màn hình TV, nhóm MC bắt đầu đếm ngược, “5——4——3——2——1—— “
Tiếng chuông năm mới ngân vang, cùng lúc đó bên ngoài cũng vang lên tiếng pháo nổ, hết đợt này đến đợt khác, đinh tai nhức óc. Khi nhân dân cả nước đều đắm chìm trong một mảnh không khí vui mừng, Nghi Hi lại nghĩ đến Lê Thành Lãng hiện tại còn ở dưới lầu một mình, trong lòng bỗng nhiên có chút đau.
Lấy điện thoại ra muốn gửi gì đó cho anh, lại phát hiện anh vừa rồi gửi một dòng tin nhắn, chỉ là bởi vì quá ồn cô không nghe thấy.
Thời gian là đúng 12 giờ, nội dung chỉ có bốn chữ, một cụm từ, “Alice, năm mới vui vẻ.”
Nghi Hi cong khóe môi, ở trong lòng nhẹ nhàng nói: Chú Lê, anh cũng thế. Năm mới vui vẻ.
“Cao thủ a! Tuyệt đối là cao thủ! Tuy rằng trước đấy không đứng đắn, nhưng một khi hạ quyết tâm, lực hành động của Lê ảnh đế, tớ cũng rất bội phục. Thật sự phải để cho anh ta lên lớp giúp Thái Kiệt Hồng, khi nào cũng lãng mạn như vậy một lần…”
Nghi Hi nghe ra sự oán hận của Hạ Tâm Đồng, cười nói: “Thái Kiệt Hồng không lãng mạn sao? Tớ cảm thấy đáng nhẽ anh ta phải biết cách làm các cô gái vui chứ? Chí ít sẽ không giống Lê Thành Lãng như thế.”
“A a, rất biết cách làm con gái vui? Cậu biết chúng tớ yêu đương cãi nhau nhiều thế nào? Hơn nữa anh ấy cãi nhau sẽ không nhường tớ, mỗi lần nhất định phải ồn ào đòi thắng, nói chuyện này là tôn nghiêm của đàn ông. Tớ không hiểu, đàn ông còn mở miệng yêu cầu tôn nghiêm? Phụ nữ chúng ta mới cần loại tôn nghiêm này!”
Nghi Hi mỉm cười. Nửa năm nay cô cũng nhìn ra, Hạ Tâm Đồng và Thái Kiệt Hồng chính là tiêu chuẩn của một đôi oan gia vui vẻ, lấy tranh cãi lẫn nhau làm niềm vui, cùng một chỗ cũng rất ít khi ổn định. Hạ Tâm Đồng nói bọn họ đều là kẻ yêu đất khách quê người thê thảm, vì cái gì mỗi lần gặp mặt lại phải cãi nhau, quả thực không hợp logic. Bởi vì Thái Kiệt Hồng cũng rất thích nghiên cứu chòm sao, lúc hai người hòa hợp nhất lại là khi cùng nhau nghiên cứu chòm sao, bọn họ đều kiên định không đổi tin chủ tài khoản weibo tên là “Lỵ Lỵ chiêm tinh”, có lúc hẹn hò cũng dựa vào chỉ thị của tinh tượng.
Lúc ấy Nghi Hi tỏ vẻ nghi ngờ chất vấn, “Lúc hòa hợp nhất, chẳng lẽ không phải là…”
Hạ Tâm Đồng trầm mặc một lát, kéo gối ôm lên đập tới đây, “Cái đồ quỷ hạ lưu nhà cậu!”
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Tâm Đồng thở ngắn than dài, Nghi Hi đang trong tiểu khu an tĩnh. Trời đã tối, bên ngoài không có ai, mặt đất đã được quét dọn, ủng da thỏ dẫm lên cũng không cần lo lắng làm ướt mũi giày. Nghi Hi thấy phía trước chính là cửa lớn, nói: “Không nói với cậu nữa, Lê Thành Lãng chắc đang chờ tớ ở trước cửa.”
“Đợi một chút, đợi một chút! Tuy rằng anh ta nói như vậy, nhưng đây cũng hẳn là lần đầu tiên hai người hẹn hò, cậu trang điểm thế nào?”
Nghi Hi khẽ thở dài, thuận tay rút ra cái khẩu trang từ trong túi áo, “Trang điểm thế nào? Cậu cho rằng bây giờ tớ còn có thể quang vinh chói lọi hẹn hò ở trên đường? Đương nhiên là khẩu trang thêm kính râm.”
Hạ Tâm Đồng: “… So sad!”
Lê Thành Lãng sớm đã gửi biển số xe cho cô, Nghi Hi ra cửa sau tìm tòi tứ phía, cách tiểu khu 500 m tìm được chiếc Passat màu đen. Cô vừa nhìn rõ chiếc xe liền cười, Lê Thành Lãng cũng đủ khiêm nhường, đặc biệt tìm ra loại xe này, thật sự có loại cảm giác yêu đương vụng trộm.
Thật ra hôm nay cô trang điểm cũng rất khiêm nhường, áo gió dài màu xám đi cùng ủng ngắn da thỏ, mái tóc dài choàng tại đầu vai, mang nón beret màu đen. Khuôn mặt vốn đã nhỏ, choàng kín cộng thêm chiếc kính râm, trực tiếp che được nghiêm nghiêm thực thực, giống như đóng Resident Evil.
Nghi Hi vốn liền cảm thấy rất buồn cười, mở cửa xe thấy Lê Thành Lãng cũng mang khẩu trang, nhất thời chịu không được, chống lên cửa xe liền bắt đầu cười. Lê Thành Lãng cũng mặc kệ cô đang nổi điên cái gì, đưa tay ra liền kéo người vào, sau đó kéo cửa xe lên giẫm ga một cái lái đi.
Nghi Hi dựa vào ghế cười một lát, mới tháo khẩu trang và kính râm xuống, “Thực xin lỗi a, không nhịn được. Không phải em cười anh…”
Lê Thành Lãng lúc này cũng tháo khẩu trang xuống, vừa lái xe vừa nói: “Vừa rồi em mãi không ra, anh còn lo lắng là do anh ép buộc em. Thì ra, cùng anh đi chơi, em vui vẻ như vậy…”
Nghi Hi lập tức phản bác, “Mới không phải. Chỉ là em cảm thấy chúng ta lén lén lút lút như vậy, rất buồn cười, giống như đang đóng phim điệp chiến.”
“Đấu với phóng viên, vốn chính là phim điệp chiến.”
Nghi Hi cười, Lê Thành Lãng hỏi: “Muốn đi đâu chơi?”
“Em nói sao? A, đã lâu em không đi xem phim, mấy tháng nay luôn luôn công tác, căn bản không có thời gian. Rất muốn đi xem phim, trước đó 《Ngườii trong lòng 》em cũng không thể đi ủng hộ, đáng tiếc hiện tại đã hết.”
“Em còn nghĩ qua đi xem 《Người trong lòng 》?”
Anh có điều ngụ ý, Nghi Hi đối đáp thong dong, “Đúng a, muốn ủng hộ phim của bạn bè thôi.”
Lê Thành Lãng cười cười, “Không đi xem cũng tốt, bằng không anh còn sợ em tức giận.”
Nghi Hi sợ run lên lập tức phản ứng kịp, trong 《Người trong lòng 》 có cảnh hôn dưới nước của Lê Thành Lãng và vai nữ chính, ý của anh sẽ không phải cái này đi?
“… Em giận dỗi cái gì, cũng không phải chưa từng thấy.”
Lê Thành Lãng: “Nghĩ được chưa? Thật muốn đi xem phim?”
Nghe ra anh giống như là đồng ý, Nghi Hi lại do dự. Mùng 1 tháng giêng, trên phố chắc chắn rất nhiều người, hai người bọn họ xem thế nào cũng không giống người có thể xuất hiện trên phố thương mại, càng đừng nói đến rạp chiếu phim.
“Vạn nhất, bị nhận ra thì làm thế nào?”
Lê Thành Lãng đánh tay lái, “Đừng lo lắng, anh có kinh nghiệm.”
Anh quả nhiên rất có kinh nghiệm. Một giờ sau, Lê Thành Lãng tìm người tới giúp bọn họ mua vé, 5 phút mở màn hai người trước sau tách ra đi vào, sau đó gặp lại ở hàng cuối.
Bởi vì chọn bộ phim chiếu cách đây nửa tháng, cho nên trong sảnh chỉ có ít ỏi mấy người, tối đen chỉ thấy đến ánh sáng từ màn ảnh lớn, hai người lại đều mang khẩu trang, căn bản không nhận ra. Đây là lần đầu tiên sau khi Nghi Hi nổi tiếng xem phim ở rạp, Lê Thành Lãng lại đi theo bên cạnh, quả thực có loại cảm giác đại mạo hiểm kích thích siêu cấp.
Trước mặt là tiếng cười không ngừng của khan giả, Tim cô cũng bang bang nhảy lên. Nếu như bị nhận ra, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi…
Chính là, vì cái gì hưng phấn như vậy a!
Chẳng lẽ, đây chính là cảm giác về sự ưu việt địch ngoài sáng ta trong tối?!
Người mua vé rất kính nghiệp, ngay cả popcorn cũng chuẩn bị tốt, Nghi Hi vừa ăn vừa xem, lại chậm rãi thật sự đắm chìm vào nội dung bộ phim. Lê Thành Lãng vốn cách cô hai ghế ngồi, sau khi thấy người bên cạnh rất lâu không phát ra tiếng, anh quay đầu lại nhìn, cô ở đối diện đang quay mặt chuyên chú.
Ánh sáng màn ảnh chiếu lên mặt cô gái, ánh mắt cũng sáng long lanh. Nội dung bộ phim vừa lúc đến cảnh vai nam chính một mình đấu với mười mấy tên cướp, cảnh bắn nhau phá lệ đặc sắc, vẻ mặt Nghi Hi cũng thay đổi thành thiếu nữ hoa si, “Quá soái!”
Anh im lặng không nói đứng dậy, ngồi vào vị trí bên cạnh cô, sau đó tự nhiên đưa tay ra lấy popcorn trong hộp giấy.
Nghi Hi đang xem vui vẻ, đưa tay ra nghĩ nắm popcorn xem nam chính, không nghĩ rằng lại cầm phải bàn tay của đàn ông. Cô giật nảy mình, lúc này mới phát hiện là Lê Thành Lãng tới đây, “Không phải anh đang ngồi nơi đó sao?”
Lê Thành Lãng: “Bộ phim này quá nhàm chán, nhất định phải ăn một chút gì đó để giết thời gian.”
Nghi Hi không phục. Bộ phim rõ ràng là hàng thương nghiệp trong nước, tiết tấu và câu chuyện của phim này cũng coi như không tồi, anh nói như vậy cũng quá soi mói đi! Nhưng mà nghĩ lại, Lê Thành Lãng dầu gì cũng là quán quân Ảnh đế kiêm Ảnh đế quốc tế, cao lãnh một chút cũng bình thường, bằng không làm sao thể hiện được sự khác người?
Cười khoan dung, cô nói: “Vậy anh ăn đi, đừng khách khí.”
Cô đem cả hộp popcorn đưa cho anh, một lần nữa đem lực chú ý thả lại trên phim. Lê Thành Lãng nhìn popcorn trong tay, lại nhìn cô gái không tim không phổi, thở dài chịu đựng ham muốn, yên lặng đem hộp giấy để trên tay vịn.
Vì không muốn bị nhận ra, hai người rời khỏi rạp cũng sớm hơn 3 phút. Nghi Hi quay đầu nhìn lại bộ phim vượt qua mở đầu lại bỏ lỡ kết cục, nghẹn lòng không chỉ một chút, đi trên đường cũng ủ rũ ỉu xìu.
Hiện tại đã 10 rưỡi, con đường này tương đối hẻo lánh, bốn phía cũng không có nhiều người. Nghi Hi nghĩ đến bọn họ rất nhanh liền phải lái xe ra sân bay, nhìn bầu trời đêm điểm sao, bỗng nhiên liền than thở.
Đợi ngày mai trở lại Bắc Kinh, bọn họ từng người lại phải bắt đầu làm việc, đến lúc đó gặp mặt một cái cũng rất khó khăn. Đây cũng là lý do vì sao cô lại bỏ qua thời gian chung sống cùng người nhà đêm nay, cho dù vẫn luôn cứng rắn không mở miệng, nhưng cô cũng muốn gặp anh, muốn ở cùng anh một chỗ.
“Tiểu Hi.”
Cô xoay người, Lê Thành Lãng hai tay đút túi đứng ở phía sau. Trong mắt anh là sự sáng tỏ, giống như biết cô vì sao lại mất mát, gió đêm hây hẩy tới đây, hai người đều không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Nghi Hi mở miệng trước, “Chúng ta bây giờ, giống như hai bệnh nhân.”
Mang khẩu trang và mũ, đứng ở trên đường cái đối diện, thật giống như mắc bệnh truyền nhiễm…
Lê Thành Lãng cười rộ lên, “Anh đi trước lái xe, em ở chỗ này chờ anh.”
Hai người đi cùng nhau cơ hội bị chụp được càng lớn, Nghi Hi gật đầu, sau khi chờ Lê Thành Lãng rời khỏi liền ăn không ngồi rồi đi qua đi lại.
Thật ra trải qua mấy tháng này cùng với tối qua, cô đã không còn chút hoài nghi nào với thành ý của Lê Thành Lãng, hiện tại chỉ là còn chống đỡ một hơi mà thôi, dù sao lúc ấy anh cũng làm hại cô quá đau lòng. Nhưng, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của anh, cô nhịn không được nghĩ, đêm nay anh lại nhắc tới lần nữa sao? Nếu như anh nói, cô nên chấp nhận hay không…
“Xin hỏi, chị là… Nghi Hi sao?”
Cô giương mắt, đứng trước mặt là hai cô gái, bộ dáng đều là sinh viên, đang mong đợi lại khẩn trương nhìn cô. Nghi Hi sững sờ phút chốc, không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Nhưng phút chốc do dự này đã làm cho hai người kia nhìn rõ cô, lập tức hưng phấn kêu lên, “Nghi Hi, thật là chị a? Chúng em rất yêu mến chị! Em và bạn đều vô cùng thích Võ Mị Nương chị đóng!”
Sự nhiệt tình của cô gái lây nhiễm cô, Nghi Hi tháo khẩu trang xuống, mỉm cười chào các cô, “Chào các bạn, mình là Nghi Hi.”
Hai nữ sinh càng kích động, bắt đầu luống cuống tay chân tìm sổ và bút, một người khác giơ điện thoại di động lên nói: “Có thể chụp cùng chúng em một tấm không? Xin chị đó!”
“Đương nhiên có thể. Chẳng qua mình còn có việc, chỉ có thể chụp cùng các bạn một tấm hình thôi.”
Các nữ sinh liên tục gật đầu, Nghi Hi ôm chặt lấy một bờ vai trong số hai cô gái, bạn của cô gái thì chụp ảnh cho hai người, sau khi xong rồi lại đổi thành nữ sinh thứ nhất tới chụp. Mắt thấy đại công muốn cáo thành, lại không ngờ bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng thét kinh hãi, có nữ sinh vô cùng hưng phấn hô: “Hi Hi? Chị là Hi Hi sao?”
Trước mắt là một đám người, đại khái có gần hai mươi ngừoi, đều là 17, 8 tuổi, giống như các bạn học đang tụ họp. Bởi vì nữ sinh đó thét lên, tất cả mọi người đều nhìn theo cô tới đây, sau đó toàn bộ kích động, “Nghi Hi? Chính là Nghi Hi đóng Võ Mị Nương?”
“Trời ơi, ở đây lại có thể thấy cô ấy? Người thật quá xinh đẹp!”
“Ký tên đi! Ký tên giúp chúng em đi!”
Các thiếu nam thiếu nữ ùa lên, Nghi Hi vẫn là lần đầu tiên dưới tình huống tại không có bảo vệ trị an tiếp xúc với nhiều fan như vậy, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Cô cố gắng để mọi người bảo trì trật tự, muốn chụp ảnh cùng nhau, nhưng hình như bọn họ sợ cô chạy mất, liều mạng chen về trước. Chân Nghi Hi bị giẫm xuống rất nhiều, ngay cả tóc cũng bị người khác kéo lấy, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Trước mặt sau lưng đều bị bao vây, cô ngay cả thở cũng khó, rốt cục quyết định chạy trốn. Đám người thấy thế càng thêm kích động, có bé gái không đứng vững, áp sát vào lưng nữ sinh phía trước, nhất thời giống như quân bài domino, người phía trước đều đi theo té xuống.
Nghi Hi đứng ở phía trước, mắt thấy sắp bị bảy tám người áp đảo tại đây…
Lúc Lê Thành Lãng lái xe trở về, đã phát hiện có gì đó không đúng. Ngã tư đường ban đầu an tĩnh lại có không ít người, đều đang hưng trí bừng bừng nghị luận cái gì, mà Nghi Hi cũng không đứng ở tại chỗ chờ anh. Anh đem xe dừng lại, cửa sổ vừa mở ra, đúng lúc nghe được có nữ sinh hưng phấn gọi điện thoại, “Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, chính là cái người đóng Võ Mị Nương đó, vừa rồi cô ấy giống như ở chỗ này ôi! Tôi là sau khi xem xong phim ở rạp gần đây đi ra nghe nói, trời ơi, tôi rất thích cô ấy, lại không gặp được, thật sự quá tiếc nuối! Chẳng qua không gặp gỡ cũng tốt, nghe nói trường hợp vừa rồi rất loạn, còn có nữ sinh bị chen đến ngã xuống, làm không tốt còn bị thương … Đợi một chút, Nghi Hi sẽ không bị thương đi? Không muốn đâu!”
Lòng anh nhất thời bị nhấc lên, lấy điện thoại ra nhấn vào số cô. Tắt máy, anh gọi lại lần thứ 3 cũng tắt máy. Lê Thành Lãng càng thêm khẩn trương, mở cửa xe liền nhảy xuống, bắt đầu thuận theo ngã tư đường tìm người.
Lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi, anh bỗng nhiên nghĩ đến mười mấy năm trước có một lần, anh vừa mới bạo hồng, cũng là trên đường phố ở Hồng Kông bị người đi đường nhận ra. Ngày đó anh đã dẫn đến náo động, cuối cùng kết quả vô cùng hỏng bét, không chỉ có ba người đi đường bị giẫm đau, ngay cả anh cũng nằm viện hai ngày, còn bị báo chí hung hăng phê bình một trận.
Nếu như Nghi Hi cũng xảy ra chuyện, nếu như cô bị thương …
Bỗng nhiên anh cảm thấy hối hận. Anh không nên dẫn cô ra ngoài, là anh quá muốn cùng cô trải nghiệm hình thức chung sống của tình nhân bình thường, cùng nhau xem phim, cùng nhau tản bộ, cho nên mới hại cô gặp phải nguy hiểm. Còn có vừa rồi, anh cũng không nên để cô lại một mình ở bên đường, bọn họ phải đi cùng nhau!
Dưới chân không ngừng, rất nhanh thôi anh chạy sắp hết cả con đường, trong cổ họng hít vào quá nhiều gió lạnh, cả phổi đều nóng hừng hực sinh đau. Lê Thành Lãng thở phì phò đứng lại, ánh mắt tìm tòi tứ phía, gần đó đã không còn ai, chỉ có ánh đèn chiếu sáng ngã tư đường. Nếu như nơi này còn tìm không được, vậy cô thật sự bị thương sao? Hay là hiện tại đã được đưa đến bệnh viện?
Gần như là không mang theo bất cứ hy vọng gì ấn vào số cô, sau vài giây lại nghe được tiếng chuông quen thuộc. Mắt anh trợn to, theo tiếng chuông nhìn lại, lại bắt gặp sau biển quảng cáo bên đường cái đối diện, Nghi Hi chậm rãi đi ra.
“Alo?”
Lúc nói ra chữ này, cô cũng thấy anh ở phía đối diện, vẻ mặt ban đầu còn coi là trấn định lập tức thay đổi. Cắn môi, cô giống như đứa bé oan ức rốt cuộc thấy đại nhân, hốc mắt cũng đỏ lên.
Lê Thành Lãng cúp điện thoại mấy bước liền chạy tới, một phen ôm cô vào trong lòng, “Sao rồi? Không có chuyện gì chứ?”
Nghi Hi lắc đầu, vén tay áo lên cho anh xem cánh tay, vài chỗ đều bị bỏ lên, trên cần cổ cũng bị cào ra dấu vết, “Còn có chân, bị bọn họ giẫm xuống, hiện tại vẫn còn đau quá. Fan điên cuồng lên thật là đáng sợ …”
Anh đau lòng, lại nhẹ nhàng thở ra. Còn may còn may, không xảy ra vấn đề quá lớn.
“Vừa rồi vì sao lại tắt máy?”
“Điện thoại di động bị rơi xuống đất, làm thế nào cũng không mở máy được, em phải làm rất lâu mới khỏi động được. Còn anh? Sao lâu như vậy mới quay lại?”
Anh ấn ấn huyệt thái dương, “Là anh không tốt. Sau này sẽ không như thế nữa, sau này anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
Nghi Hi dựa sát vào trong ngực anh, hít hít mũi, “Không phải em trách cứ anh, chỉ là em… Rất sợ hãi. Bị những người kia chen vào giữa, ngay cả thở cũng khó, em vô cùng sợ hãi. Khi ấy, trong đầu em đều là anh, muốn có anh ở đây, nhất định sẽ không như vậy. Chú Lê, em rất nhớ anh.”
Anh ngơ ngẩn cúi đầu. Trong bóng đêm, đôi mắt cô như ngôi sao xinh đẹp vậy, như đầm nước nhộn nhạo rung động lòng người, “Còn may, anh tới. Em biết anh nhất định sẽ tìm được em.”
Anh vuốt ve gò má cô, một lát sau nói khẽ: “Ừ, cho nên sau này lại có chuyện này xảy ra, em chỉ cần trốn là được. Anh sẽ đến tìm em. Bất luận ở nơi nào, anh đều sẽ tìm được em.”
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, đèn đường chiếu sáng lên thân hình hai người, để lại hai cái bóng thật dài. Môi Nghi Hi đỏ bừng, mang theo nụ cười nhu hòa mà thỏa mãn, mà anh chăm chú nhìn rất lâu, rốt cục cúi đầu hôn lên.
Vốn là mềm nhẹ, lại giữa răng môi dây dưa từng chút một sâu thêm, giống như đang xoa dịu sợ hãi vừa nãy. Tay anh giữ chặt bờ eo cô, hai tay Nghi Hi để lên ngực anh, cảm giác mình giống như ở trong mộng. Đây là thần tượng từ nhỏ của cô, là người cô thích lâu như vậy, mà giờ phút này, anh đang ôn nhu hôn cô.
Bị động thừa nhận đồng thời, bỗng nhiên cô hiểu được tâm tình của anh. Thì ra anh thích cô như vậy, cho nên sợ hãi cô phải chịu lấy dù chỉ một chút tổn thương.
Thì ra anh thích cô như vậy, cũng giống như cô thích anh.