Khương Bính Kỳ là người Thượng Hải, ở Bắc Kinh không mua bất động sản, lần này đến cũng ở tại nhà con gái. Căn nhà được trang trí theo phong cách lịch sự tao nhã, Khương tiểu thư phong thái dịu dàng vừa dẫn hai người lên lầu, vừa cười nói: “Cha đang ở trong thư phòng luyện chữ, dặn dò tôi chờ ở đây, trực tiếp mời hai người đi lên.”
“Như vậy sẽ không quấy rầy sao? Nếu đạo diễn đã nói muốn luyện chữ, chúng tôi có thể ở bên ngoài chờ.” Vương An Huệ vội nói.
Khương tiểu thư mỉm cười lặp lại, “Cha nói, mời hai người vào trong.”
Vương An Huệ không nói gì nữa, Khương tiểu thư dẫn các cô tới thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa rồi vặn tay cầm, “Cha, cô Vương cùng Nghi tiểu thư đến.”
Nghi Hi đứng ở phía sau Vương An Huệ, vừa liếc nhìn đã thấy người đàn ông sau bàn viết. Trên tư liệu nói ông năm nay vừa bước sang tuổi 55, nhưng thực tế nhìn qua ông ấy còn già hơn nhiều, tóc hoa râm, trên sống mũi là kính mắt viền bạc, nếp nhăn khóe mắt và bờ môi đều thấy rõ ràng. Trên bàn trải giấy Tuyên Thành, tay phải của ông điều khiển bút lông, đang chuyên chú viết gì đó ở trên.
Nghe thấy âm thanh của con gái, ông không đáp lời ngay, mà đợi đến khi viết xong lúc này mới ngẩng đầu, nhìn các cô khẽ mỉm cười, “Các cô tới rồi.”
Rất hòa khí.
Đây là cảm nhận lớn nhất của Nghi Hi. Ánh mắt của Khương Bính Kỳ rất ôn hòa, khẩu khí cũng tương đối thân thiết, giống như các cô không phải những bị khách vắt óc tìm kế tới nhà, mà là những người bạn cũ của ông ấy. Người trước mắt hoàn toàn chỉ là một học giả nho nhã, Nghi Hi rất khó liên hệ ông ấycùng một chỗ với ông lão cố chấp đến cực đoan trong miệng Vương An Huệ, cho dù là 3 năm trước Đàm Vệ Đông phỏng vấn cô, cũng không có thái độ tốt như vậy.
Khương tiểu thư xoay người rời khỏi, Vương An Huệ cười dài nói: “Đạo diễn Khương, thật ngại đã quấy rầy. Không biết ngài còn nhớ tôi không? Trải qua nhiều năm như vậy, ngài nhất định đã sớm quên tôi mất rồi.”
Khương Bính Kỳ nói: “Cô Vương nói đùa, tết Âm lịch năm ngoái Tư Quân tới chúc tết tôi, còn nhắc đến cô.”
Phạm Tư Quân là nghệ sĩ một tay Vương An Huệ khai quật nâng đỡ thành công, tám năm trước cô ấy đóng trong phim điện ảnh 《 Thượng thiện nhược thủy 》 của đạo diễn Khương Bính Kỳ, tuy rằng cuối cùng phim chỉ gây được tiếng vang nhỏ, cô ấy lại thành bạn vong niên của đạo diễn Khương. Cũng bởi vậy, bây giờ Vương An Huệ còn phải mượn tên tuổi của cô ấy, mới có khả năng gõ được cửa lớn nhà Khương Bính Kỳ.
“Tôi và Tư Quân cũng lâu không gặp, nhưng đạo diễn Khương trước kia chỉ bảo cô ấy tôi đều thấy rõ ràng, nếu không có ngài, cô ấy cũng sẽ không đi tới được vị trí ngày hôm nay nhanh như vậy.”
Khương Bính Kỳ khoát tay, “Đứa trẻ thông minh tôi mới bằng lòng dạy bảo, đầu gỗ thì đau đầu lắm, Tư Quân cô ấy rất có thiên phú, tương lai xa thành tựu sẽ không chỉ có như vậy.”
“Vậy phải nhờ cậy vào câu nói tốt lành này của ngài rồi!”
Khương Bính Kỳ cùng Vương An Huệ khách sáo mấy câu nhưu vậy, rốt cục chuyển ánh mắt đến trên người Nghi Hi, lộ ra thần thái tường tận. Mà theo động tác này của ông, tuy rằng trong gian phòng không có ai nói chuyện, không khí lại mơ hồ trở lên khẩn trương.
Nghi Hi hôm nay mặc một chiếc đầm màu đen, mái tóc mềm mại khoát trên đầu vai, có thể thấy bông tai trân châu nửa ẩn nửa hiện trong đó. Khi bọn họ nói chuyện, cô luôn an tĩnh đứng bên cạnh, lông mi dài rủ xuống, con ngươi đen như ngọc, dáng vẻ tựa hồ có phần lạnh lùng, khóe môi hơi cong lên khiến cô thêm mấy phần nhu hòa điềm đạm.
Trước đây, Khương Bính Kỳ đã xem qua tấm hình của Nghi Hi, cô gái này có gương mặt trái xoan cùng mắt xếch, vẻ đẹp tương đối cổ điển. Nhưng ảnh là ảnh, lúc ông trông thấy người thật mới phát hiện, trên người cô gái này có một cỗ tao nhã thong dong là thứ mà hình ảnh không có cách nào thể hiện ra ngoài.
Trên mặt không hề biểu lộ gì, ông ấy thản nhiên phân phó, “Nghiêng mặt đi.”
Nghi Hi không nói một lời nghe theo, Khương Bính Kỳ nhìn đường nét sườn mặt của cô, trong đầu bản năng bắt đầu mô phỏng khuôn mặt này xuất hiện trong cảnh tượng phim.
Ánh mắt sắc bén của đạo diễn dường như muốn đâm thủng cô, Nghi Hi thẳng sống lưng, dáng vẻ đoan trang đứng tại chỗ, bỗng nhiên nghĩ đến tin tức trước đây. Khi Phạm Tư Quân tiếp nhận phỏng vấn đã nói, trước kia đạo diễn Khương Bính Kỳ phỏng vấn chị ấy, việc làm đầu tiên chính là nhìn chị ấy chằm chằm 5 phút.
Không lẽ hôm nay ông ấy cũng muốn để cô đứng lâu như vậy đi?
May là 1 phút sau, ông ấy liền nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngồi trở lại ghế dựa làm bằng gỗ lim. Vương An Huệ không gấp gáp hỏi thăm, chỉ mỉm cười chờ đợi, Khương Bính Kỳ rốt cục khẽ gật đầu, nói: “Khí chất của Nghi tiểu thư rất tốt.”
Vương An Huệ cùng Nghi Hi đều âm thầm thở ra nhẹ nhàng.
Nghĩ đến biểu hiện của mình vừa rồi, Nghi Hi không nhịn được bội phục Vương An Huệ thông minh lanh lợi. Mấy tháng trước, chị ấy vắt óc tìm cách nghe ngóng được về mấy người được đề cử khác, kinh ngạc phát hiện nhìn từ diện mạo, mấy cô gái ấy đều vô cùng phù hợp với khiếu thẩm mỹ truyền thống. Lại liên hệ với phong cách quay phim của Khương Bính Kỳ, chị ấy lập tức kết luận phim điện ảnh của ông lần này sẽ không phải đề tài hiện đại, cho nên để Nghi Hi khi quay thử tận lực phô bày mặt thanh lịch của bản thân. Chị ấy còn suy xét tới việc mặc sườn xám đến, sau đó bị Nghi Hi lấy lý do ‘Quá tận lực’ bác bỏ, lúc này mới từ bỏ.
Nghi Hi nói: “Đạo diễn Khương quá khen.”
Khương Bính Kỳ mỉm cười, “Bình thường Nghi tiểu thư có yêu thích gì không?”
“Lúc không có công việc, sẽ đọc sách một chút, cũng thích vận động.” Ánh mắt đảo qua nghiên mực Đoan Khê và mực Huy Châu trên bàn viết, “À, không sợ ngài cười nhạo, tôi cũng rất thích luyện chữ.”
Khương Bính Kỳ cảm thấy hứng thú nhíu mày, “Cô cũng thích viết chữ? Có thể thể hiện một chút cho tôi xem không?”
Nghi Hi hình như có chút kinh ngạc, 2 giây sau cười một tiếng, “Vậy đành múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Ông đứng lên, Nghi Hi đi đến sau bàn viết, một lần nữa rút ra một tờ giấy Tuyên Thành sạch sẽ. Chữ của Khương Bính Kỳ được cô để sang bên phải bàn viết cẩn thận, khi quét đến nội dung trên giấy thì lông mi run rẩy, bỗng nhiên quyết định bỏ qua khuyết từ luyện mấy chục lần gần đây, đổi thành nội dung khác.
Là loại bút lông nhỏ hảo hạng, cô dùng mũi nhọn của nó chạm vào nghiên mực một chút, sau đó vững vàng hạ xuống trang giấy ngọc.
Khương Bính Kỳ đứng ở trước bàn sách, yên lặng nhìn cô chăm chú. Bốn phía là giá sách cao cao, phía trên bày đầy các bộ sách không xuất bản nữa, mà cô thì bình tĩnh đứng viết ở phía trước, lại giống như cùng một khối với những cuốn sách cổ này. Trên cổ tay nhỏ bé là vòng tay bạch ngọc, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra hào quang óng ánh trơn bóng, sườn mặt của cô tĩnh lặng xinh đẹp, giống như cung nữ được phác họa trong tranh bước ra.
Viết xong một bức, cô đặt bút xuống, nhìn Khương Bính Kỳ gật đầu ra hiệu. Ông đi tới cầm lấy một góc giấy Tuyên Thành, chỉ thấy trên tờ giấy trắng, chữ viết của cô gái cao dật thanh uyển, lưu loát thanh thoát, không ngờ mơ hồ hiện ra khí khái.
” ‘Vệ phu nhân trâm hoa chi cách’, thể chữ khuê các xinh đẹp như vậy, hiện tại rất ít nữ sĩ có thể viết ra.” Ông tán dương, “Có điều càng làm cho tôi kinh ngạc là, Nghi tiểu thư lại có thể viết được khuyết từ này.”
Cùng là 《 Thích thị 》, Khương Bính Kỳ viết là bản ban đầu của Liễu Vĩnh, còn Nghi Hi viết là bản mới bổ sung của Khâu Xử Cơ, tên là 《 Mộng du tiên 》. Bài danh này không phải thường thấy, cô có thể liếc mắt liền nhận ra ông viết là bản nào, đồng thời còn có thể chép lại ra một bản khác, rõ ràng câu thích đọc sách không phải nói láo.
Nghi Hi cười nói: “Đều là múa rìu qua mắt thợ, đạo diễn Khương ngài đừng cười nhạo tôi là tốt rồi.”
“Chữ này cô học của ai?”
“Trước đây trưởng bối trong nhà cho tôi tập viết theo mẫu chữ, nói là có thể tĩnh tâm, đa phần là tự học. Chẳng qua cha và bà nội tôi đều từng làm giáo viên, nhất là bà nội, bà mới là người viết chữ đẹp nhất.”
Khương Bính Kỳ do dự một lát, bỗng nhiên nói với Vương An Huệ: “Cô Vương, có thể mời cô đi ra ngoài trước được không? Tôi muốn một mình tâm sự cùng Nghi tiểu thư.”
Ý tứ này chính là muốn chính thức quay thử, Vương An Huệ cầu còn không được, lập tức nói: “Được, vậy tôi xuống lầu pha trà, nghe nói Khương tiểu thư tinh thông trà đạo, vừa lúc có thể lãnh giáo cô ấy một hai phần.”
Chị rời đi, còn thân thiết khép cửa. Khương Bính Kỳ ngồi trở lại ghế dựa, lẳng lặng nhìn Nghi Hi đang ở giữa gian phòng, cô vẫn biểu hiện rất thong dong, dường như ông có đưa ra đề mục gì cô cũng sẽ không thất thố, cho dù cô chẳng hề biết đáp án.
Khương Bính Kỳ nhìn một lát, bỗng nhiên lắc đầu cười, “Tôi phải nói, bài tập hai người làm không tồi, nhưng cô và người đại diện của cô có lẽ đã hiểu lầm gì rồi. Bộ phim này tôi không hề muốn chọn tài nữ đọc đủ thi thư, trên thực tế, đa phần các cảnh của nữ chính đều là hành động. Cô ta là hiệp nữ.”
Nghi Hi sững sờ 2 giây mới phản ứng kịp, thì ra Khương Bính Kỳ đã nhìn thấu xiếc của các cô. Đáng thương cô hơn 20 năm chưa từng nghiêm túc giả làm tài nữ như vậy, kết quả người ta vẫn lẳng lặng xem mi diễn kịch, nếu đổi thành người tố chất tâm lý không tốt, nhất định đã không chịu nổi.
Khương Bính Kỳ vốn tưởng rằng Nghi Hi nghe câu này sẽ có phản ứng càng lớn, không nghĩ rằng cô sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi liền khôi phục trấn định, chỉ là thở dài một hơi.
Ông cười hỏi: “Thế nào?”
“Tôi có chút mất mát. Trước xem tiền bối Phạm Tư Quân phỏng vấn, chị ấy nói bản thân trời sinh yêu thích yên tĩnh, nhưng tác phẩm đầu tiên chính là đóng vai công chúa điêu ngoa, lúc quay thử từ đạo diễn đến nhà sản xuất đều bị chị ấy lừa, cho rằng tính cách của chị ấy chính là như vậy. Tôi rất tiếc không thể đạt tới trình độ của cô Phạm, để ngài nhìn ra là tôi đang đóng kịch.”
Khương Bính Kỳ nói: “À, cô diễn rất tốt, nếu như tôi thật sự đang tìm một tài nữ, có lẽ đã bị cô lừa rồi.”
Nghi Hi cong môi, Khương Bính Kỳ nói: “Tin rằng cô đã biết, tôi lần này nghĩ đến dùng người mới, khả năng cô được lựa chọn không hề lớn. Cho nên tôi rất hiếu kỳ, là nguyên nhân gì thúc đẩy cô bỏ trống lịch trình mấy tháng tới chờ tôi, mà người đại diện của cô vì cái gì phải sắp xếp như vậy?”
Về chuyện này, quả thật Vương An Huệ đã từng tỏ vẻ phản đối, dù sao trong tay chị ấy đã có mấy bộ phim điện ảnh không tồi, mà Khương Bính Kỳ lần này có thể trở mình hay không vẫn còn là ẩn số. Nhưng Nghi Hi kiên trì muốn đóng bộ phim này, hai người cuối cùng đạt tới nhận thức chung, do Vương An Huệ tới triển khai giúp cô.
Về phần cô vì cái gì làm ra quyết định này…
Nghi Hi nói: “Chuyện này có liên quan đến một chấp niệm của chính tôi. Tôi rất mong đợi có thể cùng ngài hợp tác, mà xét thấy số lượng tác phẩm của ngài, nếu như tôi bỏ qua lần này, kế tiếp không biết phải chờ đến khi nào.”
“Mong đợi có thể cùng tôi hợp tác? Cô chính là người Đàm Vệ Đông nhìn trúng, không đến mức có mong đợi lớn như vậy với tôi đi —— đúng không, sở dĩ hôm nay tôi chấp nhận gặp cô, cũng bởi vì Vệ Đông gọi điện thoại cho tôi, ông ấy cảm thấy cô không tồi.”
Nghi Hi không nghĩ rằng quay thử lại phát triển thành như vậy, lý do cô đương nhiên là có, lại không thể nói ra với ông ấy. Hơn nữa ai biết một đạo diễn sẽ cố chấp với vấn đề này, không thể lý giải thành cô hết sức ngưỡng mộ ông ấy sao?
Có điều, ông ấy có phải hứng thú quá mức với cô hay không? Đây căn bản không phải thái độ đối đãi với một diễn viên xa lạ…
Khương Bính Kỳ thấy khuôn mặt cô tràn đầy bối rối nghi hoặc, rốt cục bất đắc dĩ lắc đầu, “Tuy rằng cháu có dáng vẻ giống mẹ, tính tình lại không giống điểm nào, bà ấy so với cháu to gan hơn nhiều.”
Nghi Hi kinh ngạc nhìn qua, Khương Bính Kỳ giống như có chút suy nghĩ, “Cháu tương đối giống cha cháu. Ông ấy cũng là dáng vẻ này, cái gì cũng thích giấu ở trong lòng, làm cho người ta đoán không ra.”