Party sinh nhật mở tại nhà riêng của ông chủ Hoàng Hải, khu nhà cao cấp Thiển Thủy Loan, lái xe 15 phút là đến biệt thự Thẩm Nhất Lộ đã từng ở, thật là đoạn đường quá quen thuộc.
Nghi Hi mặc chiếc váy dài màu xanh nước biển lệch vai, kéo tay Tống Chấp mỉm cười cùng mọi người xã giao, cô luôn luôn tâm thần không yên, cuối cùng Tống Chấp không thể không bóp chặt tay cô nói: “Không phải em nói, thầy Chu biết em nghĩ giấu diếm thân phận, vậy lát nữa gặp mặt nhất định sẽ không vạch trần em, còn lo lắng cái gì?”
Nghi Hi thở dài. Chu Học Uyên chắc chắn sẽ không vạch trần, nhưng cô thật sự lo lắng bên cạnh ông có quá nhiều nhân viên, nếu ai đó không dặn dò rõ ràng nói lỡ miệng cũng không phải không thể. Cũng trách cô ôm trong lòng bí mật quá lớn, tại trường hợp sao lớn sao bé tề tụ thế này như vậy khó tránh chột dạ, lúc nào cũng hận không thể không cần công khai chạm mặt mới tốt.
Chỗ cửa lớn truyền tới âm thanh ồn ào, mọi người theo đó nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai ngoài 20 mặc âu phục giày da, tươi cười đầy mặt đi vào. Thọ tinh hôm nay, Phùng Hạc Đức – CEO Hoàng Hải tự mình đi tới, chàng trai trẻ tuổi xoay người cùng ông ta bắt tay, áy náy nói: “Chào chú Phùng, ba cháu tạm thời có chút việc gấp, bị gọi về châu Âu. Tiểu điệt thay ông ấy tới chúc thọ ngài, hi vọng ngài không lấy làm phiền lòng, ngày khác ba nhất định sẽ tự mình đến nhà bồi tội!”
“Dịch Sâm cháu quá khách khí, cháu có thể tới chú Phùng đây đã rất cao hứng, Học Uyên gần đây bận rộn chú cũng biết, vốn đã bất ngờ khi nghe ông ấy lại đáp ứng sẽ tới đây!”
Bên cạnh Nghi Hi có cô gái thấp giọng nói: “Đây chính là Chu Dịch Sâm – con trai của thầy Chu Học Uyên, lớn lên đẹp trai quá, một chút cũng không thua cha cậu ta!”
“Đúng vậy, nhưng thông tin trong tin đồn không đẹp như người thật, thật là vừa thấy cậu ta liền nghĩ đến dáng vẻ thầy Chu lúc còn trẻ!”
Là ngôi sao đời 2 nổi danh nhất giới giải trí, Chu Dịch Sâm vừa mới xuất đạo liền nhận được sự quan tâm rộng rãi, bởi vì địa vị của cha đẻ quá cao, cho dù anh ta cái gì cũng không làm, chỉ cần danh hiệu Chu công tử đã đủ để chiếm được một chỗ nhỏ trong giới rồi. Dường như anh ta cũng ý thức được điều này, năm đó muốn đóng phim, nghĩ không ra thì đi du ngoạn, vậy mà toàn dựa vào tin bên lề, tuy rằng tác phẩm ít ỏi, lại làm cho khán giả chưa từng xem phim của Chu Dịch Sâm quen mắt với anh ta.
Hôm nay Chu công tử không có mang bạn gái, trong đại sảnh không ít nữ minh tinh tâm tư đã thấp thỏm, xem ra vị thái tử gia này gần đây độc thân, nếu có thể được anh ấy nhìn trúng, nhất định các loại tài nguyên sẽ không thiếu …
Cái suy nghĩ này còn chưa bốc lên xong, liền thấy anh ta không bình tĩnh quay đầu nhìn xung quanh, Phùng Hạc Đức hỏi: “Dịch Sâm cháu đang tìm ai?”
“Đưa cô em gái nhỏ tới chơi, em ấy vừa mới chạy vào vườn hoa, sao bọn họ còn chưa đưa người quay về?”
Em gái nhỏ.
Tự nhiên gọi mờ ám như vậy, các nữ minh tinh vừa tan nát cõi lòng, lại nhịn không được hiếu kỳ rốt cuộc là ai không hiểu phép tắc như vậy, thái tử gia dẫn cô ta tới chúc thọ CEO Hoàng Hải, lại còn dám chạy loạn khắp nơi!
Phùng Hạc Đức có điều ngộ ra, khóe môi vừa lộ ra nụ cười, liền thấy một cô bé 12, 13 tuổi từ bên ngoài đi vào. Tóc được búi lên thành búi tóc nụ hoa đáng yêu, một chiếc vương miện kim cương nhỏ cài lên trên, lại phù hợp với bộ lễ phục màu đỏ, thoạt nhìn sáng rủa vô cùng cao quý. Diện mạo của cô bé chỉ có thể được gọi là thanh tú, nhưng đôi mắt đen rất sáng, người phụ nữ phía sau định dắt cô bé lại bị từ chối, cô bé ngẩng đầu mỉm cười đi đến bên cạnh Chu Dịch Sâm, tiếng nói giòn tan nói: “Chú Phùng sinh nhật vui vẻ, cháu là tới ăn bánh ngọt!”
Lần này Phùng Hạc Đức trực tiếp xoay người ôm lấy cô bé, thân mật nói: “Crystal, không nghĩ rằng cháu lại trở về nước. Đã lâu không gặp như vậy, có nhớ đến uncle hay không?”
“Nhớ chứ ạ, cho nên cháu đặc biệt để anh Dịch Sâm đưa cháu tới tìm ngài, Cầm Thư có ở nhà không ạ? Cháu cũng rất nhớ muốn chơi cùng cậu ấy.”
Phùng Cầm Thư là con gái út của Phùng Hạc Đức, cô bé này nghe qua lại là bạn với cả nhà ông ấy, có nữ minh tinh thấp giọng nói: “Con bé đó là ai vậy? Em gái Chu công tử sao?”
“Chu Học Uyên chỉ có một người con trai, ở đâu ra em gái?”
“Em họ, hoặc đường muội? Không phải không có khả năng.”
“Đừng đoán mò, tôi biết cô bé kia, lai lịch của nó không nhỏ đâu!”
Câu nói này vừa xuất hiện, mọi người đều hiếu kỳ nhìn sang, người phát biểu kia là đàn ông, thấy thế đắc ý hắng giọng một cái, “Tôi vốn cũng là không biết, chỉ là có người bạn tham gia party Thánh đản của nhà cô bé năm ngoái, tôi đã xem tấm hình. Ôi mẹ ơi, trường hợp kia có thể sánh bằng ánh sao lộng lẫy hôm nay!”
“Đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là ai?”
Hắn buông buông tay, “Các người động não đi, nữ minh tinh nổi tiếng nhất nước ta, ai mà các người có thể nghĩ ra, chính là mẹ của cô bé.”
Mọi người liếc nhau, che miệng, “Ý anh nói… Thẩm Nhất Lộ? Cô bé là con gái Thẩm Nhất Lộ?”
“Nhưng cô bé này lớn lên trông không giống cô Thẩm, tôi cho rằng con gái của bà ấy sẽ càng xinh đẹp hơn, dù sao cô Thẩm chính là điên đảo chúng sinh…”
“Liên quan ghê? Bất luận trưởng thành như thế nào, người ta đã là công chúa, đây chính là số mệnh!”
Nghi Hi bỗng nhiên xoay người đi về phía sau, Tống Chấp theo sát cô, “Em không có chuyện gì chứ?”
Nghi Hi lắc đầu, “Không sao.”
Tống Chấp muốn nói lại thôi, “Không nghĩ rằng thầy Chu không tới, con trai ông ấy lại tới. Còn có…”
“Simon, em muốn đi vào vườn hoa hóng gió, anh không cần đi theo có được không?”
Tống Chấp đành phải dừng lại, Nghi Hi cũng không quay đầu lại từ cửa hông ra ngoài. Gió đêm đập vào mặt, gần như 1 giây sau cô đã thấy hối hận, lạnh quá…
Tuy rằng là mùa đông, trong vườn hoa lại một mảnh xanh um, Nghi Hi kéo một mảnh lá cây bách xuống, lại nhìn suối phun đến phát ngốc một lát, mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn wechat cho Lê Thành Lãng.
“Party thật nhàm chán, mong được cứu vớt!”
Lê Thành Lãng không trả lời, mà trực tiếp gọi tới. Nghi Hi vội vàng ấn tắt, anh gửi WeChat, “Sao thế?”
“Bên cạnh có người, không tiện nghe điện thoại.”
Anh à lên một tiếng, “Không có tình cờ gặp ai đó vui chơi sao? Nhìn thấy thầy Chu?”
“Ông ấy có việc không tới.”
“À, thầy ấy không tới em cảm thấy nhàm chán, thật ra là em muốn nhìn thấy ông ấy đi?”
Nghi Hi bĩu môi, lười phải nói với anh tình huống thật sự bên này náo nhiệt thế nào, “Lời này của anh có ý gì, chẳng lẽ em phải trở về cùng Simon khiêu vũ, chụp tấm hình chung đăng lên weibo? Được, em cảm thấy Chấp Hi CP này cũng không tồi.”
“Quá luẩn quẩn, không bằng Lãng Chấp lãng lãng đọc thuộc lòng.”
Nghi Hi bị anh chọc cười, tâm tình nóng nảy ban đầu cũng hòa hoãn đi nhiều. Vừa nãy sợ bị anh phát hiện tâm trạng của mình không tốt mới tắt điện thoại, hiện tại lại muốn gọi qua, nghe một chút âm thanh của anh.
Bên phải truyền tới tiếng bước chân, cô nhìn lại, nàng công chúa nhỏ vừa rồi là tâm điểm của tiệc rượu vừa rồi đang chắp tay, từng bước một đi về phía cô. Nghi Hi giữ điện thoại di dộng không hề động đậy, cô bé đứng vững ở bên cạnh đứng vững, nhìn chằm chằm vào mảnh bách thụ vừa bị kéo, nháy mắt mấy cái cũng vươn tay ra, chuẩn bị đem phần còn lại của chạc cây kia lôi xuống sạch sẽ.
Nghi Hi không mở miệng không được, “Bị người làm vườn bắt được, chúng ta sẽ bị mắng.”
“Sẽ không đâu, chú Phùng không nỡ mắng em, cùng lắm thì chị bị mắng.”
Nghi Hi nhíu mày, cô bé chơi đến vui vẻ, rốt cục ncô âng tay đẩy ra hai bên chạc cây, “Crystal.”
Crystal quay đầu, cười tít mắt nhìn cô, “Alice, đã lâu như vậy không gặp, hình như chị lại cao lên.”
Nghi Hi có phần bất ngờ, một lát sau thản nhiên nói: “Em còn nhớ được chị?”
Khi Crystal sinh ra, Nghi Hi đã rời khỏi Hồng Kông, nhiều năm như vậy cô ngay cả Thẩm Nhất Lộ cũng ít khi thấy, càng không cần nói đến cô em gái cùng mẹ khác cha này.
“Trí nhớ của em rất tốt, hơn nữa hiện tại chị cũng là ngôi sao, sẽ thường xuyên thấy ở trong TV.” Cô bé nói, “Thì ra chị thật sự ở Hồng Kông, mấy ngày hôm trước nghe aunt nói về, em còn nghĩ là mình nghe lầm. Chị tới quay phim?”
“Ờ, bằng không chị tới đây làm gì?”
Crystal đảo mắt, “Vậy là chị cùng Tống Chấp hợp tác, lát nữa giới thiệu cho em biết anh ấy đi, em thích anh ấy lắm!”
Đôi mắt của cô bé phát sáng, Nghi Hi nhất thời cảnh giác, mị lực của Tống Chấp tự nhiên cũng bao trùm đến trên người thiếu nữ 13 tuổi?
Gió lạnh thổi qua, Nghi Hi nhìn cánh tay Crystal lộ ở bên ngoài, nhíu mày, “Được rồi, trước cùng chị vào trong rồi nói, lạnh sẽ bị cảm mạo cái tên khốn Chu Dịch Sâm đó chắc là không biết chăm sóc em.”
“Vừa mới ra liền nghe thấy em mắng anh, em không thể đối với anh tốt một chút sao?”
Đầu kia hành lang, Chu Dịch Sâm duỗi thắt lưng, cười đi đến trước mặt Nghi Hi trước mặt. Anh ta nghiêng đầu qua đánh giá cô, giống như mấy tên công tử quần là áo lụa trêu chọc dân nữ, “Hai năm không gặp, tiểu Alice lại xinh đẹp ra! Mỗi tác phẩm của em anh đây đều ủng hộ, không tặng người anh này một cái ôm được sao?”
Nghi Hi ôm cánh tay bất vi sở động, Chu Dịch Sâm thở dài một tiếng, khom người xuống ôm Crystal, “Chị gái không nể tình, chỉ có thể tìm em gái, vẫn là Crystal em đối với anh tốt.”
Vẻ mặt Crystal vô cảm, “Buông tay, em muốn vào trong tìm Tống Chấp.”
Chu Dịch Sâm liên tục đụng phải hai cái đinh, u oán ngẩng đầu, Nghi Hi vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, anh ta ủy khuất nói: “Alice, sao em có thể đối với anh như vậy? Chẳng lẽ em đã quên trước đây mình từng nói, sau khi lớn lên muốn gả cho anh Dịch Sâm? Nhưng anh vẫn nhớ đấy!”
Nghi Hi càng nhướn mày cao hơn, nửa ngày mới hỏi: “Ý anh là, khi chúng ta ở nhà ông?”
Chu Dịch Sâm gật đầu, “Vì chuyện này, nhiều năm như vậy anh đều cô độc chờ đợi em, dù sao em cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa đó!”
Nghi Hi nghĩ đến đầu tuần mới thấy tin tức anh ta cùng với mấy cô nàng tươi trẻ nào đó quần quýt, cảm thấy bản thân bại bởi cái tên hỗn thế ma vương này, cùng là công tử nhà giàu, Tống Chấp cũng dễ chung sống hơn anh ta nhiều!
Lười phản ứng lại anh ta nói nhăng nói cuội, Nghi Hi dẫn đầu trở về đại sảnh, hai người kia theo sát phía sau. Vốn tưởng rằng sẽ không kinh động đến ai, ai biết Phùng Hạc Đức vừa lúc tại tìm Chu Dịch Sâm, bọn họ đi vào liền bị toàn hội trường nhìn chăm chú. Phùng Hạc Đức kinh ngạc nhìn Nghi Hi bên cạnh anh ta, cô gái này ông ta có chút ấn tượng, nửa tiếng trước còn đi theo Tống Chấp tới mời rượu ông ta, “Dịch Sâm sao cháu lại ở cùng Nghi tiểu thư? Còn có Crystal, hai đứa phải…”
Chu Dịch Sâm cười nói: “Cháu rất thích tác phẩm của Nghi tiểu thư, là fan của cô ấy, vừa mới để Crystal giúp cháu tới bắt chuyện.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng chung quanh liền dẫn đến náo động nhỏ, Chu Dịch Sâm nói mờ ám như vậy, lại liên hệ tới tác phong phong lưu của anh ta, suy nghĩ của hầu hết mọi người đều là, chẳng lẽ cái cô gái đại lục này nhanh như vậy đã giữ được lòng của thái tử gia này?
Quá có hiệu suất đi!
Nghi Hi thẻo bản năng muốn phóng ánh mắt bằng đao qua, băn khoăn đến trường hợp lại nhịn xuống, tên khốn này muốn làm gì? Anh ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô không thích!
Chu Dịch Sâm cùng Phùng Hạc Đức đi nói chuyện, Crystal lấy một đĩa nhỏ bánh ngọt, ăn một nửa mới chậm rãi nói: “Thì ra anh Dịch Sâm thích chị.”
Nghi Hi giật nảy mình, “Cái gì?”
“Anh ấy vừa mới nói như vậy, không phải là thích chị sao? Nhưng chị là con gái nuôi của chú Chu, chính là em gái của anh ấy, hai người có thể kết hôn à?”
Nghi Hi đỡ trán, “Em nghĩ quá nhiều rồi, chị không biết Chu Dịch Sâm uống lộn thuốc gì, nhưng có lẽ anh ta chỉ là muốn chỉnh chị thôi. Từ nhỏ anh ta đã thích bắt nạt chị…”
Cách hai bàn, Tống Chấp chậm rãi chụp tấm hình, sau đó thông qua WeChat gửi đi, “Báo động, báo động, tôi cảm giác tình địch của cậu xuất hiện rồi.”