Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 49: Ngây thơ thanh thuần!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Cố Hoàn, anh ăn thử một chút "

Sau khi từ Toilet đi ra, Cố Hoàn không mấy tự nhiên ngồi trên sofa cùng Nghi Thường, đối diện hai người họ là gương mặt chưa từng tắt nụ cười của Hạ Mỹ Kỳ. Nhìn dĩa bánh kem được chuẩn bị sẵn cho mình, tuy là hình thức không quá tệ nhưng nghĩ đến do người phụ nữ kia làm thì Cố Hoàn chưa ăn đã cảm thấy nghẹn!!

" Anh không thích ăn ngọt" - Cố Hoàn thấp giọng nói.

" Không thích cũng phải ăn một chút, dù sao đây cũng là do bọn em chuẩn bị cho anh"

Nghi Thường nghe hắn từ chối thì lập tức xụ mặt, lớn tiếng trách cứ Cố Hoàn. Ở một bên nhìn hai người xung đột, trong lòng Hạ Mỹ Kỳ càng thêm hả dạ, hóa ra chẳng phải tình cảm thắm thiết gì, chỉ mới có chút mâu thuẫn liền khẩu khí xung thiên.

" Thôi được rồi, cậu ấy không thích thì đừng ép. Hai người chúng ta ăn cũng được"

Hạ Mỹ Kỳ ra vẻ gượng gạo, cực kỳ tự nhiên mà lấy một miếng bánh kem bỏ vào miệng, tầm mắt hơi hơi nhìn về phía Cố Hoàn...

" Anh làm sao vậy, dù sao bánh cũng đã làm rồi ăn một chút cũng có làm sao?"

Nghi Thường thực hiện giẫn dỗi, trong lòng thầm nghĩ chẳng biết Hạ Mỹ Kỳ làm gì mà Cố Hoàn đối với cô ta lại sinh ra thành kiến như vậy. Thấy Nghi Thường hờn dỗi, Cố Hoàn thực sự không đành lòng, mặc kệ.. Dù sao cũng là ăn một miếng bánh. Hắn ăn là được chứ gì!! Nghĩ xong hắn nhanh chóng cầm muỗng xắn một miếng bánh bỏ vào miệng, mặt không một cảm xúc.

" Thế nào, rất ngon phải không?"

" Cũng tạm được"

Cố Hoàn miễn cưỡng đáp. Thấy Cố Hoàn ngoan ngoãn ăn bánh, Nghi Thường tức khắc nguôi giận. Nhìn hắn cười vui vẻ, Cố Hoàn nhìn biểu tình của cô vừa thấy đáng yêu vừa thấy tội nghiệp vì sự đơn thuần mà bị người ta tính kế.

3 người tiếp tục ăn bánh, 2 người vui vẻ thoải mái, 1 người mặt như đeo đá cuối cùng cũng đưa cái bánh kem vào dạ dày. Nghi Thường hiếu khách nên nhận phần dọn dẹp, rửa chén dĩa, Cố Hoàn vì muốn nói chuyện riêng với Hạ Mỹ Kỳ nên cũng không ngăn cản sự nhiệt tình của Nghi Thường.

....

chapter content


" Cậu nói đi, cậu 5 lần 7 lượt tiếp cận Nghi Thường là có dụng ý gì? "

Đứng ở quầy bar mini, Cố Hoàn cao ngạo cất giọng chất vấn Hạ Mỹ Kỳ. Mấy trò mèo của cô chỉ có thể thuyết phục Nghi Thường, còn hắn thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

" Dụng ý của mình là gì, chẳng phải cậu đã biết từ lâu...?" - Hạ Mỹ Kỳ không hề che giấu tâm cơ, nhìn Cố Hoàn im lặng, cô ta tiếp lời.

" Đúng, tiếp cận Nghi Thường là một trong kế hoạch chinh phục tình yêu đích thực của mình. "

" Mình nhắc nhở cậu, có nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc tổn thương Nghi Thường" - Cố Hoàn tiến sát lại, giọng nói đầy đe dọa.

" Vậy thì ngay bây giờ cậu có thể nói cho cô ấy nghe tất cả sự thật, nói mọi chuyện điều do mình bày ra, và kể cả chuyện tốt 2 người đã làm..."

" Hạ Mỹ Kỳ..."

Cố Hoàn nghiến răng, cảm giác vừa tức giận vừa hơi bất lực trước mánh khóe của Hạ Mỹ Kỳ.

" Thế nào, muốn nổi giận với mình sao!? cậu nên nhớ hiện tại..."

" Đủ rồi.."

Cố Hoàn hét lớn, chưa kịp nói thêm thì nghe thấy tiếng nói của Nghi Thường vọng lại.

" Hai người đang cãi nhau chuyện gì vậy?"

Vừa bước ra từ nhà bếp, Nghi Thường tất nhiên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trông thái độ Cố Hoàn, thì cô lại cho rằng hắn lại có thành kiến với Hạ Mỹ Kỳ.

" Anh lại như thế, em mới vắng mặt một lúc là 2 người lại bất đồng" - Nghi Thường cấu tay Cố Hoàn trách cứ, sau đó quay sang Hạ Mỹ Kỳ, ngữ khí ôn hòa đến kinh ngạc.

" Mỹ Kỳ, cậu đừng để ý anh ấy. Chẳng biết lý do gì mà gần đây tính khí bất thường"

" Nghi Thường không sao, chẳng qua chúng mình nói chuyện chuyến đi tham quan trung tâm nghiên cứu sắp tới. Không đồng quan điểm nên có chút tranh cãi"

" Thế à?! Mình cứ tưởng..."

Nghi Thường cảm thấy nhẹ nhõm, cô cứ tưởng...!! Rồi chợt nhớ ra điều gì, nhìn Cố Hoàn nói.

" Đi tham quan trung tâm nghiên cứu chắc là rất vui, em có thể đi cùng không?!"

Cố Hoàn nghe xong định nói, nhưng Hạ Mỹ Kỳ lại nhanh miệng hơn.

" Chuyến đi này chỉ dành riêng cho lớp chuyên ngành, không phải sinh viên của lớp thì không được đi"

" Vậy à?"

Nghi Thường trong mắt hiện lên tia hụt hẫng cùng thất vọng, xem ra dù là học cùng ngành với Cố Hoàn nhưng vì sự phân chia lớp chuyên ngành và lớp bình thường nên cơ hồ vẫn sinh ra khoảng cách. Nhìn biểu tình rõ ràng buồn bã của Nghi Thường, lòng Cố Hoàn hơi xót xa, cái gì mà tham quan trung tâm nghiên cứu chứ?! Chẳng qua chỉ là chuyến dã ngoại nhàm chán của mấy thành phần nhàn rỗi mà hắn bất đắc dĩ tham gia. Nhưng mà thái độ Hạ Mỹ Kỳ kiên quyết như thế hắn không thể thành toàn cho Nghi Thường, tuy nhiên ngay trong lúc ấy trong đầu Cố Hoàn lại hiện lên toan tính.

" Đúng vậy, để lần khác anh đưa em đi"

Cố Hoàn lần này lại tán thành ý kiến của Hạ Mỹ Kỳ, khiến Nghi Thường và Hạ Mỹ Kỳ hơi kinh ngạc, khỏi phải nói Hạ Mỹ Kỳ trong lòng vui vẻ biết nhường nào. Thầm nghĩ Cố Hoàn cuối cùng cũng biết thức thời!!

chapter content


P/s: Ta nói anh nhà nuốt nước mắt vào trong, ngậm bồ hòn làm ngọt vì sự thanh thuần, ngây thơ khiến người xung quanh ngây người ????

Ức chế thì ức chế!! Đừng quên vote cho ad nha... Phần sau hứa không khiến các ty thất vọng ???
— QUẢNG CÁO —