Anh Lỗi tìm được Dương Tử Lam cùng Lý Nhiễm Nhi đang bị trói, Dung Ân Ân thấy mấy người bọn họ đều bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đều còn sống thật sự quá tốt
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, ai cũng đều lo chuyện riêng của bản thân mình, anh Lỗi thấy chủ nhân của căn biệt thự vừa chết, tòa nhà này sẽ là của bọn họ, liền đi khắp xung quanh tìm kiếm, muốn tìm ra nơi cất dấu vật tư
Kết quả lại khiến cho người ta thương cảm, vật tư còn sót lại cũng không nhiều, hơn nữa mấy người bọn họ lại không ít, đoán chừng sử dụng cũng không được bao lâu
Hiện tại thành phố A đã tràn ngập Zombie, nơi này không còn thích hợp để ở lâu. Đoàn người bàn bạc, dự định thu thập một chút vật tư sau đó lái xe rời khỏi thành phố A. Trong tất cả mọi người, Dung Dật Thần có thể lực mạnh nhất, cũng bị thương nghiêm trọng nhất. Anh Lỗi lấy chuyện này đối với Dương Tử Lam cười nhạo nói
" Tên ẻo lả kia trông cũng rất khá nhưng lại không dùng được, anh Lỗi ta giết nhiều Zombie như vậy, nhưng một sợi lông cũng không bị tổn thương"
Dương Tử Lam cũng không nghĩ để ý đến hắn, sau cùng bị làm phiền nhiều, liền quăng cho hắn một câu
" Được, không có Du Đặc hiệp trợ anh làm xong việc, không có Dung Dật Thần nhắc nhở, anh cũng đã sớm mất mạng."
Anh Lỗi tức giận không có chỗ phát tiết, nhưng lại không cãi được.
Đạn còn lưu lại ở trong bắp chân, Dung Dật Thần chỉ có thể dùng dao để lấy ra, nhưng ở trong này lại không có thuốc tê, cho nên phải chịu đựng thống khổ cực lớn.
Dung Dật Thần muốn em gái tránh đi lúc mình lấy đạn, Dung Ân Ân thế nào cũng không nguyện rời khỏi, còn nói phải giúp anh hai ngừng đau. Dung Dật Thần bất quá phải thỏa hiệp, đưa ra yêu cầu
" Được rồi, em ở lại đi, bất quá phải che mắt lại"
Dung Dật Thần đem dao nhỏ hơ nóng qua lửa để tiêu độc, cởi mảnh vải băng bó ra, nhắm ngay miệng vết thương đâm vào.
Dung Ân Ân tìm mảnh vải che hai mắt lại, lặng im đứng ở bên người anh trai, xiết chặt một góc áo của anh, nín thở ngưng thần lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Dưới tình huống hoàn toàn không có thuốc tê, dao tiến vào sâu trong cơ thể sự thống khổ phải chịu đựng sẽ không giống như bình thường, Dung Dật Thần đau đến cái trán rịn ra mồ hôi lạnh, nhưng từ đầu đến cuối ngay cả thở gấp cũng không có. Đau dài không bằng đau ngắn, anh rất nhanh đem viên đạn lấy ra, sau đó dùng băng gạc đã qua khử trùng che kín miệng vết thương.
Dung Dật Thần chú ý tới em gái ngốc của mình, đạ chảy ra một chút xíu nước mắt. Tiểu gia hỏa này cho rằng bịt kín mắt là không thể nhìn thấy cô khóc sao. Dung Dật Thần không kiềm hãm được cúi người, hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ nhắn của em gái.
Hai cánh môi mềm mại của em gái giống như hoa quả đông lạnh, ngậm trong miệng anh cảm thấy thật ngọt. Dung Ân Ân mềm mại ở trong lòng anh trai, chờ anh tách ra bờ môi mình mới thở dốc hỏi thăm
" Anh hai, còn đau không?"
" Không đau, em là chính thuốc giảm đau tốt nhất của anh"
Dung Dật Thần lại hôn xuống môi em gái. Dung Ân Ân cởi mảnh vải trước mắt ra, phát hiện anh trai đang mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ửng đỏ, muốn nói cái gì đó lại không hé miệng nổi
" Biểu hiện của Ân Ân phi thường tốt, anh hai thật cao hứng" Dung Dật Thần xoa mũi em gái
Dung Ân Ân biết anh là chỉ lần nổ súng.kia, nghiêm mặt nói " Em nghĩ bảo vệ anh hai, hiện tại là vậy, về sau cũng vậy."
" Đứa ngốc. . ."
Anh sẽ hi sinh cả tính mạng này để bảo vệ em gái, thế nào lại nhẫn tâm để em bảo vệ mình, về sau những tình huống như này tuyệt đối sẽ không xày ra nữa.