Ngày thi để chọn ra người được cử đi học đó không tốt cho lắm, mưa phùn không dứt, lại có thêm một chút oi bức. Càng không may hơn nữa là Hà Từ Từ từ sáng sớm đã phát hiện bà dì đã tới. Cộng thêm việc ngày hôm qua cô mới “xử” một cây kem. Quá đau đến mức không thể đứng dậy, cảm giác trong bụng có một cái máy xay thịt hoạt động liên tục, không có nút để tắt.
Hôm nay là loại tình huống không thể xin nghỉ, nên chỉ có thể chịu đựng cơn đau tham gia kì thi.
Hà Từ Từ làm được nhưng với tốc độ khá chậm, lúc này cô không biết liệu có quá muộn để hoàn thành nó hay không.
Cô ngẩng đầu nhìn thầy giám thị trên bục giảng, thầy đang nhìn mình cực kì nghiêm túc nên chỉ có thể im lặng cúi đầu, tiếp tục chịu đựng nỗi đau làm bài.
Làm được một lúc, cơn đau đột ngột dữ dội, cô chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi một hai phút, đợi cho đỡ hơn một chút thì lại tiếp tục.
Sau đó cứ tiếp tục lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, vẫn còn một hai câu hỏi chưa hoàn thành, nhưng đó chỉ là một vài câu hỏi nhỏ chưa giải được sau khi suy nghĩ rất lâu, với lại những cậu đó cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu điểm nên sẽ không ảnh hưởng nhiều.
Qua hai ba ngày, kết quả đã có. Lục Giản Hi như cũ vẫn hạng nhất, nhưng Hà Từ Từ lại chỉ đứng hạng năm. Chẳng qua, với kết quả như vậy, cô cũng đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất khả năng bọn họ học chung một trường lên đến 99,99%.
Do có 20 học sinh khác không đạt tiêu chuẩn trong kỳ thi này nên lãnh đạo nhà trường đã thảo luận và quyết định 30 học sinh đạt đủ tiêu chuẩn được cử đi có thể về nhà ngay trong ngày, và bắt buộc phải tránh cho 20 học sinh đó nhìn thấy, không thì chạm đến “nỗi đau” của họ.
Ngày ở nhà đầu tiên, Hà Từ Từ cảm giác không thích ứng được, mọi thứ xung quanh không có áp lực học tập, giống như con người không có mục tiêu, và như người đi đường mất phương hướng.
Chịu đựng, chịu đựng, chịu đựngggg… Rốt cuộc thì kì thi trung khảo cũng đã chính thức khép lại!
Vừa định gọi điện rủ Mục Dao tới nhà chơi, điện thoại cô ấy liền một bước gọi trước: “Rốt cuộc cũng kết thúc! Cậu biết không Từ Từ, mấy ngày nay tớ quả thật không có giấc ngủ ngon. Mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, mắt quầng thâm đến nỗi gần như phá hủy đôi mắt đẹp tớ đã dưỡng mười mấy năm!”
Hà Từ Từ nghe lời kể khoa trương của cô bạn mình, bật cười: “Cậu yên tâm, cậu chắc chắn vẫn đẹp, đẹp đến mức mê hoặc hàng vạn hàng nghìn con người.”
Cô nàng thở dài nói: “Ây da, cậu đừng có mà an ủi tớ, tớ đều biết hết. Ông trời chính là mơ ước vẻ đẹp của tớ, nên bây giờ muốn lấy lại. Không nói về cái này nữa, ngày mai có đi đến khu thương mại mới khai trương kia mua quần áo không? Lần trước tớ đến nhìn, ở đó có nhiều đồ mới lắm! Tớ rất muốn mua!”
“Được, tớ cũng vừa hay muốn đi chơi với cậu.”
“Vậy thì quyết định rồi nha, tớ muốn đi ăn chút gì ngon để đãi bản thân, an ủi trái tim bé bỏng bị thương của tớ nữa. Cúp máy trước đây!”
Không đợi Hà Từ Từ nói lời tạm biệt, liền nghe Mục Dao hét lên một tiếng: “Em trai, đừng đụng vào bát canh đó! Đó là của chị!”
Sau đó là âm thanh quen thuộc vang lên: “Bíp…..Bíp….Bíp…..”
“……”
Kỳ nghỉ hè năm nay tuy dài nhưng nó đã trôi qua lúc nào không hay biết. Hà Từ Từ đặc biệt phát triển sở thích của cô trong kì nghỉ hè này. Đó chính là vẽ tranh.
Kỳ thật cô đã thích vẽ tranh từ khi còn nhỏ: vẽ người, phong cảnh, công trình kiến trúc. Trước đây, có một số thầy cô cho rằng cô có khiếu hội họa. Chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, thì tiền đồ tương lai rất rộng mở. Nhưng tình huống trong nhà không có phép chính mình mất quá nhiều thời gian, sức lực cùng với tiền tài vào hội họa. Cho nên trước nay, cô cũng không cùng với ba nói về chuyện này.
Từ Từ đến hiệu sách mua một số cuốn tập về vẽ, và thấy rằng phong cách vẽ trước đây của mình thực sự thiên về truyện tranh hơn, vì vậy cô quyết định tập vẽ về truyện tranh nhiều hơn. Nếu có thể vẽ cuộc sống của chính mình thì sẽ rất thú vị.
Một kỳ nghỉ hè trôi qua, việc làm họa sĩ của cô tiến bộ không ít. Tuy rằng là tự học, nhưng hiệu quả tạo ra rất lớn.
Trường học sẽ bắt đầu vào tuần sau. Nhất Trung nằm khá xa khu dân cư của Hà Từ Từ. Để đến trường phải mất hai chuyến tàu, và sớm nhất cũng tốn một giờ. Vì vậy, Hà Từ Từ cuối cùng đã chọn sống nội trú trong trường. Cô có thể về nhà một lần vào buổi chiều thứ bảy, và sau đó trở lại trường để học tiết tự học vào buổi tối trước tối chủ nhật.
Tuy thời tiết vào tháng tám còn rất nóng, nhưng Hà Từ Từ không có biện pháp nào, chỉ có thể lôi Mục Dao và Vương Ngạn Thần đi tới trạm dừng chân, mua một ít đồ vật cần thiết. Bọn họ cũng giống cô lựa chọn học nội trú.
Mục Dao cùng Vương Ngạn Thần đang thảo luận nên mua kích cỡ nào của chậu rửa mặt, còn Hà Từ Từ lười biếng quay lại nhìn thấy những chiếc móc treo quần áo được bày bán bên cạnh, nên đi tới lấy một vài cái.
Vừa mới đi được hai bước, liền phát hiện trước mặt có một bóng người quen thuộc, người đó bước đi rất nhanh, bước chân có chút loạng choạng, tựa hồ rất vội vàng.
Ma quỷ xui khiến, cô đi theo người đó.
Hà Từ Từ thấy rằng cậu đang tìm kiếm thứ gì đó, vẻ mặt cậu lộ rõ sự mệt mỏi và khẩn trương. Lông mày của cậu nhíu chặt. Có vẻ như mấy ngày nay cậu không kịp gội đầu, chải chuốt, nên hơi rối tung. Lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, như thể anh vừa chạy một nghìn vòng dưới cái nắng thiêu đốt, trên da vẫn còn một ít mồ hôi, chảy dài trên má.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một đống lược, lấy điện thoại so sánh những chiếc lược với vật gì đó.
Hà Từ Từ lén lút đến gần một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy màn hình điện thoại trên tay cậu hình như hiển thị một bức ảnh, trong ảnh là một cái lược đã cũ.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy khóe miệng cậu cong lên. Cảm xúc trên mặt trở nên sinh động rất nhiều, có vẻ có chút vui sướng, vội vàng cầm lấy một cây lược gỗ cũ, rồi tỉ mỉ mang ảnh chụp so sánh qua lại rất nhiều lần, xong việc thì rời đi một cách nhanh chóng.
Nhìn bóng dáng cậu càng ngày càng xa, cho đến khi không thấy, cô mới hoàn hồn trở lại.
Cô nhấc chân, chậm rãi đi đến vị trí cậu vừa mới đứng, rồi bắt chước động tác cầm lấy một cây lược cũ của cậu. Chiếc lược cũng được đóng gói trong túi, trông còn mới và cầm chắc tay. Chỉ có điều là quá trình sản xuất của chiếc lược này thực sự tốt, và có một vòng tròn hoa văn đẹp được khắc trên mép. Cô cũng có thể thấy độ mịn của nó được lựa chọn từ loại gỗ được sử dụng. Nếu bạn đến gần, bạn có thể ngửi thấy hương gỗ nhẹ qua giấy nhựa trong suốt.
Tuy rằng cậu mới vừa rồi không cầm chiếc lược cũ này, nhưng Hà Từ Từ dường như cảm giác được hơi thở ấm áp của cậu lưu lại trên đó.
Qua một kì nghỉ hè, hình như cậu đã cao một ít. Vừa rồi nhìn cậu, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó quan trọng. Cô âm thầm dõi theo cậu lâu rồi, nhưng chưa từng thấy vẻ mặt như thế, với lại cô cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày cậu sẽ có loại biểu cảm đó, giống như người bình thường.
Trước nay, cậu đều luôn vừa lạnh nhạt, vừa ấm áp. Nhưng hồi nãy, cách khoảng mấy mét, cô có thể cảm nhận được sự nóng nảy và bất an của cậu. Những biểu hiện như thế trước kia chưa bao giờ xảy ra trên khuôn mặt cậu.
Bỗng nhiên trong tay trống không, lược bị rút ra: “Từ Từ, cậu làm gì mà cầm cây lược cũ nhìn đến phát ngốc vậy? Tớ cùng Vương Ngạn Thần ở đằng xa kêu cậu nãy giờ, cậu đều không nghe thấy!”
Hà Từ Từ quay đầu lại thì đã nhìn thấy Mục Dao, đứng phía sau cô ấy là Vương Ngạn Thần đang đẩy xe.
“Không có gì! Tớ chỉ là muốn mua lược. Lược này thật là đẹp, cho nên, cho.. nên tớ đang thử xem chút thôi,” Nói xong, chạy đến lấy lại cây lược trong tay Mục Dao, gắt gao nắm chặt nó.
Mục Dao trừng mắt: “Cậu xem, dường như cậu xem nó giống bảo bối luôn rồi kìa. Nó quan trọng hay tớ quan trọng hơn?”
Hà Từ Từ nhìn bộ dạng hung hãn, tức giận của cô nàng mà mắc cười, cho nên cô chạy tới, mở rộng vòng tay ôm lấy cô bạn: “Đương nhiên là bảo bối Dao Dao quan trọng nhất rồi! Ghen với cây lược làm chi, đúng không hả?” Cô đưa mắt ra hiệu cho Vương Ngạn Thần phía sau Mục Dao. Vương Ngạn Thần bất đắc dĩ vươn tay, lấy cây lược trong tay cô đặt vào xe đẩy.
“Hứ!” Mục Dao hất tóc, giả vờ lạnh lùng, nắm chặt tay Hà Từ Từ, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Vương Ngạn Thần cười đi theo sau, nhưng tầm mắt dần hạ xuống về cây lược trong xe đẩy.
Cậu để ý thấy Hà Từ Từ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào chiếc lược một cách cố ý hay vô ý. Ánh mắt có vẻ hốt hoảng, đảo qua đảo lại, thêm vào đó luôn đứng ở nơi này. Điều đó khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
Họ cùng nhau lớn lên, ở một khía cạnh nào đó, Vương Ngạn Thần vẫn hiểu rất rõ Hà Từ Từ. Dựa vào dáng vẻ vừa rồi của cô, hẳn là có điều làm cô ấy không muốn nói.
Nhưng vì đó là chuyện cô không muốn nói, cậu sẽ không chủ động hỏi.
Ngày 25 tháng 8 năm 2012
Tớ không ngờ rằng hôm nay may mắn lại gặp được cậu. Chỉ là hôm nay, cậu không phải là người tớ luôn gặp trước đây. Tớ không biết hôm nay cậu gặp chuyện gì, có vẻ là gặp chuyện khó khăn. Nhưng tớ hy vọng cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi những chuyện khiến cậu cảm thấy khó chịu. Tớ hy vọng cậu có thể mãi mãi luôn vui vẻ, không bị cuộc sống hiện thực này làm phiền. Tớ hy vọng cậu luôn mỉm cười, toàn bộ may mắn của tớ có thể dành cho cậu. Bởi vì cậu như ánh sáng luôn tỏa sáng khắp chốn, không nên bị những thứ xấu giấu đi ánh sáng huy hoàng của cậu.