Mọi thứ đang diễn ra theo đúng quy luật, Hà Từ Từ đã ở trường Nhất Trung được 1 tuần. Cuộc sống ba điểm phòng học, ký túc xá, nhà ăn trở thành một thói quen.
Cô hiện tại ở lớp chín, còn Mục Dao và Vương Ngạn Thần đều học ở lớp ba. Mới lên cao nhất (*) đã tạm thời phân ban, phân ra ban tự nhiên và ban xã hội.
Chú thích (*)
Mấy bữa nay, Hà Từ Từ ở trường học không còn nhìn thấy Lục Giản Hi, thậm chí lúc tập quân sự cũng không thấy. Không biết là tình cờ, hay là không có duyên phận.
Và đương nhiên, cô hoàn toàn không biết cậu học lớp nào.
Bỗng nhiên có một ngày, cô và Mục Dao ăn cơm, thì cô ấy nhắc tới: “Từ Từ, cậu biết Lục Giản Hi học lớp bên cạnh lớp tớ không? Gần đây, nhiều bạn nữ lớp tớ đều thảo luận về cậu ấy! Nói cái gì mà sùng bái cậu ấy như nam thần. Gì chứ, Tớ thấy cậu ấy đẹp hơn người bình thường chút thôi, điều đó không phóng đại như người ta nói đâu. Tớ nhớ rõ trước kia, câu ta vẫn là hạng nhất trường học chúng ta, nhưng chỉ gặp có vài lần, không có gì đặc biệt ấn tượng. Mấy cô gái nhỏ hiện nay, thật hết nói nổi, một con người bình thường có thể biến hóa trở thành thần tiên…”
Đột nhiên nghe được tin tức của cậu, Hà Từ Từ có chút trở tay không kịp, vì thế ngắt lời Mục Dao, nói: “Lớp bên cạnh?”
“Đúng vậy, lớp hai.”
Thì ra cậu học ở lớp hai.
Bởi vì năng lực tiếp thu của Hà Từ Từ đối với kiến thức mới không tốt lắm, số lượng chương trình học lại còn nhiều hơn so với cấp hai, cho nên cô ngay từ đầu phải cố gắng học tập.
Mỗi ngày, cô phải làm xong bài tập của ngày hôm ấy. Sau đó, ôn tập lại nội dung của buổi học hôm đó, hôm sau vào xem trước nội dung của tiết học mới, để đảm bảo rằng mình không đến nỗi quá tệ ở một trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố H.
Vốn dĩ cô rất ít khi tham gia tiết hoạt động ngoại khóa, tự nhiên sau đó có một lần bị Mục Dao kéo xuống sân, cùng nhau chạy bộ, thì ngoài ý muốn gặp được cậu.
Hoạt động ngoại khóa được sắp xếp vào tiết cuối cùng trong ngày. Lúc này nắng đã không còn gắt, chỉ còn lại ánh nắng ấm áp chiếu xuống người cậu. Dáng người uyển chuyển của cậu ấy di chuyển khắp sân bóng rổ, phối hợp chặt chẽ với đồng đội và ném ba điểm một cách dễ dàng.
Theo tầm quan sát của Hà Hữu Hữu, cậu giống như một sứ giả khoác lên mình ánh sáng. Hình ảnh đó mang đến cho cô một ký ức đặc biệt về thanh xuân mà chính bản thân mình chưa từng có trước đây.
Nhất Trung sắp xếp mỗi cuối tuần có hai tiết hoạt động ngoại khóa. Đây là điều khiến cho Hà Từ Từ cảm thấy vui sướng. Cho nên mỗi lần đến tiết hoạt động ngoại khóa, cô đều sẽ xuống dưới, dạo một vòng. Nếu may mắn thấy được cậu, thì đứng một bên lặng lẽ chú ý đến cậu. Nếu số phận xui xẻo, không nhìn thấy cậu, cô sẽ trở về phòng học, tiếp tục làm bài tập.
Hà Từ Từ đã hỏi chi tiết về việc có sân thượng trong trường hay không. Sau đó, cô ấy được biết rằng chỉ có tòa nhà dạy học năm ba (*) cách xa nơi đây và tầng cao nhất của thư viện là có mái nhà, nhưng cô ấy chưa bao giờ tìm được thời gian thích hợp để đến,cho đến khi chuẩn bị kỳ thi hàng tháng đầu tiên.
Chú thích (*)
Bởi vì trường Nhất Trung là trường mũi nhọn, cho nên chỗ ngồi dự thi được sắp xếp dựa theo độ khó bài kiểm tra đề cử và bài kiểm tra kì thi trung khảo. Hà Từ Từ đạt hạng 31 nên bị xếp vào lớp 1.
Đến khi ngày thi diễn ra, cô rốt cuộc cũng thấy được Lục Giản Hi. Cậu ấy ở vị trí thứ năm nên hai người bọn họ thi cùng một lớp. Bóng dáng cậu có vẻ như khá uể oải, và tâm tình hình như cũng không được tốt.
Ở trường Nhất Trung, nửa ngày mới thi một môn. Điều này khiến Hà Từ Từ cảm thấy vui vẻ, bởi vì cô sẽ được nhìn thấy cậu trong vài ngày liên tục sắp tới rồi.
Trong tiết tự học buổi tối của những ngày tổ chức kì thi không có giám thị giám sát, cho nên Hà Từ Từ vừa tan học liền muốn đến sân thượng nhìn một chút, trở về muộn cũng không sao.
Trong lòng có một dự đoán rằng cậu ấy đang ở đấy.
Nhưng khi Hà Từ Từ đứng một mình trên sân thượng của tòa nhà dạy học cấp ba, cô đột nhiên cảm thấy hơi bất lực, bởi vì cậu không có ở đó.
Nếu thế thì linh cảm trong lòng không đáng tin phải không?
Hà Từ Từ nhớ thư viện cũng có sân thượng, nhưng cách đây rất xa và vắng vẻ, thường ngày sẽ không có ai tới đó, nhưng cô vẫn muốn đến xem.
Thực ra, cô không có chút hy vọng nào, nhưng một ý nghĩ đã vô tình kéo cô đi.
Đèn ngoài hành lang cực kỳ mờ ảo. Khi cô bước lên bậc đá phát ra âm thanh nặng nề. Lúc đến gần đỉnh tòa nhà, cô vô thức thả lỏng bước chân, mặc dù không biết cậu có ở đó hay không.
Càng đi lên cao, tầm nhìn trước mặt càng rộng, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất để lại một khu vực vừa sáng vừa u ám.
Hà Từ Từ đột nhiên dừng lại, bởi vì bóng dáng quá quen thuộc, đang quay lưng về phía cô, cách đó không xa.
Không ngờ rằng cậu ấy lại ở chỗ này.
Có điều bóng dáng cậu dưới ánh trăng có chút khác biệt, thiếu một tia thanh thản, dễ chịu, nhưng lại rất nhiều tia cô đơn.
Hà Từ Từ không biết gần đây cậu đã trải qua chuyện gì, cũng không biết vì một thứ gì khiến lớp vỏ ấm áp bên ngoài của cậu từng chút từng chút tan vỡ. Cô chỉ có thể yên lặng cách cậu không xa, đứng phía sau nhìn cậu. Có lẽ đồng cảm vì bản thân hai người giống nhau, trong lòng tự nhiên không biết làm sao lại cảm thấy khó chịu.
Lúc Hà Từ Từ chưa kịp hoàn hồn trở lại, cậu bỗng nhiên quay đầu lại, khiến cô sợ tới mức lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình xoay người rồi chạy xuống dưới lầu. Cho đến khi cô quay lại lầu dạy học năm nhất (*), trái tim nãy giờ đập loạn xạ mới dần dần bình thường.
Chú thích (*)
Con người như Hà Từ Từ chạy mỗi lần 800m chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Hà Từ Từ thề với trời đất, đây là lần đầu tiên bản thân cô chạy nhanh như vậy, giống như phía sau có bầy sói đuổi theo vậy. À không, ánh mắt cậu nhìn Hà Từ Từ y chang ánh mắt của bầy sói.
Hà Từ Từ cảm thấy rất may mắn là cô đứng ở chỗ tối. Nếu đứng ở chỗ ánh trăng sáng chiếu xuống, cậu chắc chắn sẽ nhìn thấy được mặt. Nhưng ở vị trí vừa rồi, nhất thời không ai có thể nhận ra cô, huống chi là bản thân mình như một người xa lạ với cậu mà thôi.
Ngày 26 tháng 9 năm 2012
Hôm nay thật là một ngày “hết hồn hết vía”. Bởi vì xém một chút, tớ đã bị bại lộ trước mặt cậu. Tớ không biết cậu với tớ có giống nhau hay không. Thích một người, lại không dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt cậu, không dám cho cậu biết sự tồn tại của bản thân, thậm chí lúc cậu có khả năng phát hiện thì lại chạy trối chết. Nhưng tớ chính là một người như vậy, không dám nói ra, cũng không dám làm. Tớ rất hy vọng có một ngày tớ có dũng khí nói với cậu: “Tớ tên Hà Từ Từ, tớ thích cậu từ rất lâu rồi!” Nhưng tớ không biết bao lâu, ngày đó mới có thể xuất hiện. Có lẽ chờ tớ có được dũng khí, thì chúng ta đã hoàn toàn trở thành hai thế giới. Sau này người ở bên cạnh cậu không phải là tớ, song tớ vẫn hy vọng cậu có thể vui vẻ, mỗi ngày ít nhất ba bữa ăn ngon, chăm chỉ vận động thường xuyên, uống nhiều nước, bị bệnh nhớ phải uống thuốc, có thể vui vẻ cười to. Và người cậu yêu có thể luôn làm bạn với cậu, không độc đoán xâm chiếm nội tâm của cậu.
Thành tích kì thi hàng tháng đã tới, thành thích của Hà Từ Từ vẫn có thể duy trì ổn định. Nhưng không ngờ, cô lại nghe được tin không tốt của cậu.
Ngày đó, nắng cực kì gắt, gió thổi nhẹ từng cơn, giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên địa lí Xuân Ca ôm đống bài thi địa nghênh ngang đi vào lớp học.
Sau đó kêu đại biểu môn địa lí Hà Từ Từ phát bài thi xuống. Vừa phát, vừa nghe thầy Xuân Ca dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn của mình, đánh giá thành tích kì thi lần này.
“Nói chung, kết quả của lớp chúng ta lần này vẫn rất tốt, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng rất nhiều, không thể lơ là học tập được! Chúng ta không thể giống như lớp 2 tên là Lục …..”. Hà Từ Từ đột nhiên hoảng hốt, và luôn cảm thấy điều thầy Xuân Ca định nói sẽ liên quan đến cậu, và cô phát bài thi cũng không tập trung, vì cô vẫn cứ tập trung chú ý chỗ thầy Xuân Ca. Thầy Xuân cầm bài thi kiểm tra lên xem và nói: “Tôi quên mất cậu ấy tên là gì rồi”.
Đột nhiên một bạn nam hỏi: “Có phải là Lục Giản Hi không thầy?”
“Đúng, đúng, là cậu ấy.” Hà Từ Từ khựng lại, thật sự là cậu ấy, “Bạn học này, điểm đầu vào của cậu ấy có thể nói là rất tốt, đứng thứ năm cả lớp, nhưng kỳ thi lần này thật sự rớt xuống ngoài top một trăm! Các em biết đấy, nếu một người không làm việc chăm chỉ … “
Các bạn trong lớp có chút ngạc nhiên, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Thầy Xuân ngay khi nhận thấy điều này, thầy đã vỗ nhẹ lên bục giảng hai lần: “Yên lặng nào, có chuyện gì muốn nói thì để sau giờ học. Thầy chỉ muốn nói với các em rằng lòng kiêu hãnh khiến người ta thất bại, sau này các em sẽ …” Thầy Xuân vẫn thể hiện niềm đam mê diễn thuyết của mình trên bục giảng. Các bạn cùng lớp dưới bục giảng đã bắt đầu làm việc của riêng họ.