Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 123: Ngoại truyện 1:Lý tưởng và địa ngục



Ngày em trai sinh ra, tôi đang luyện đàn cùng nữ tu sĩ, đó là việc tôi thích làm nhất trong giờ ngoại khóa.
Trong lúc chờ mẹ đưa em về, tôi tưởng tượng bàn tay của em nhỏ đến nhường nào, có thích cười giống như tôi không.
Nhưng thứ tôi chờ được là ánh mắt đượm buồn của nữ tu sĩ.
Cô nói: “Cậu Lạc, mong cậu nén bi thương.”
Mẹ qua đời vì thuyên tắc mạch ối.
Trong nhà không có không khí hân hoan, tôi đứng cạnh giường em bé, nhìn màu trắng của ga giường và và câu đối phúng viếng trên tường, đôi mắt đau rát.
Tôi từng muốn giết em trai hại chết mẹ của mình, nhưng khi ngón tay chạm vào gương mặt em, em nở nụ cười, má phúng phính chạm vào làn da. Tôi ôm em khóc to, lặp lại hai từ “‘Xin lỗi”. Tôi còn được cảm nhận tình thương của mẹ, còn Lạc Thương An ngay cả cơ hội gặp mặt người sinh ra mình cũng không có.
Tình cảm của ba mẹ rất tốt, ba không tái hôn, tôi cảm nhận được ba còn hờ hững với em hơn cả tôi.
Vậy nên tôi càng phải đối xử tốt với em.
Bình thường hai anh em dính nhau, tôi bên em đến năm em lên bốn. Tôi thích ôm em, bế em ngồi lên đùi nghe tôi đánh đàn.
“Sau này anh sẽ trở thành nghệ sĩ âm nhạc vĩ đại nhất thế giới, đến lúc đó em phải tham gia buổi hòa nhạc của anh, ngồi ở hàng đầu tiên, biết chưa!” Tôi nghiêm túc căn dặn em, nữ tu sĩ ngồi bên cạnh cười khẽ, em thì im lặng, nhẹ nhàng dựa vào vai tôi nghe tiếng đàn.
Nếu hôm ấy tôi không nghe lén cuộc đối thoại của ba thì hay biết mấy.
Chuyện sinh tồn của thế giới rơi vào hiểm nguy không phải ngày một ngày hai, lúc ấy tuổi còn nhỏ, tôi chưa có khái niệm hoàn chỉnh. Nhưng ngày đó, tôi nghe thấy ba và cấp dưới bàn chuyện trong phòng làm việc, nói về kế hoạch của bọn họ và tương lai của nhân loại, tôi chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh như rơi vào hầm băng.
Tôi chạy ra ngoài, đuổi tu sĩ đi, nhào vào cây đàn dương cầm, đụng phải bàn phím đen trắng.
Tôi biết đời này mình không thể theo đuổi âm nhạc nữa.
Bởi vì âm nhạc dịu dàng không thể ngăn dòng nước mắt của hàng ngàn hàng vạn người, không thể hóa lành vết thương tận xương tủy do bom đạn gây ra.
Tôi phải xuất sắc hơn, xuất sắc đến mức không ai đáng giá được ba tin tưởng hơn ngoài tôi, tôi muốn trở thành một thành viên của kế hoạch, tham dự hoàn toàn vào kế hoạch tương lai.
Vì thế tôi vứt bỏ đàn dương cầm. Vì để ba tin tưởng tôi thật sự không thích nữa, tôi còn bán nó với giá cực thấp.
“Chỉ là vứt rác đi thôi.” Tôi nói.

Lạc Tân Cổ, đây là tên của tôi, nhưng rất ít người gọi tôi bằng cái tên này.
Lúc còn nhỏ, mọi người gọi tôi “cậu Lạc”.
Đến khi trưởng thành, bọn họ gọi “thượng giáo”.
Nhìn xem, tôi sống một đời mà không lúc nào không bị danh lợi và địa vị quấn lấy.
Nhưng không sao, chức vị có thay đổi thì tôi vẫn nhớ mình là ai, thế là đủ.
Nếu Bắc Kiều là phát súng đầu tiên khiến em trai phản bội vì hàng loạt những hành động sau đó của tôi càng khiến em không nhìn nổi. Em ấy lớn lên trong nhung lụa, có lẽ hơi cô đơn và lạc lõng nhưng chưa bao chờ phải chịu tổn thương. Vậy nên hai anh em không thể thấu hiểu cho nhau một cách toàn diện.
Ngày Lâm Ngữ bị binh lính bắt lại, tôi say rượu vì tiến độ kế hoạch ngưng trệ. Nhóc kia thật sự quá ngốc, nhìn qua là biết dân mọt sách, không chơi được âm mưu quỷ kế, vậy mà còn cắn răng nhảy vào hố lửa.
Tôi không thể thả cậu ấy, nhưng nếu không làm gì, cậu ấy sẽ bị người của ba dẫn đi.
Điều khiến người ta bất ngờ là ấy vậy mà Lâm Ngữ còn giữ lại chút cảm tình và chờ mong đối với tôi.
Chút chờ mong ấy là nhược điểm trí mạng.
Đúng vậy, nếu không có những chuyện phía sau, có khi chúng tôi còn cơ hội. Dù sao tôi vốn thích màu sắc thuần túy, giống màu trắng tinh của chiếc áo khoác Lâm Ngữ thường mặc. Cậu ấy đẩy mắt kính, nghiêm túc nhìn đối phương, nói với người đó một tiếng “À”.
Vì diễn đến cùng, tôi cần cậu ấy khắc sâu ý nghĩ Lạc Tân Cổ đã “điên” thật rồi, khiến cậu ấy hận tôi, căm thù đến tận xương tủy.
Tối nay tôi muốn áo trắng nhuốm máu, từ nay về sau, tôi không xứng có được bất cứ tình yêu nào. Tương lai cậu ấy sẽ không do dự chĩa mũi dao về phía tôi nữa.
Đêm yên tĩnh, thân nhiệt tăng cao.
Sấm sét, mưa rơi.
Đó không phải nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, tôi từng lấy cớ làm thí nghiệm mà hôn cậu ấy, tiến sĩ Lâm Ngữ ngày thường vô cùng bình tĩnh lại hoảng loạn chạy trốn, vì thế mà vướng vào bàn ghế những hai lần. Kết quả hai ngày sau, cậu ấy xuất hiện, vẫn báo cáo một cách nghiêm túc như trước, chỉ có vành tai ửng hồng.
Tôi không phải người tốt, chỉ là cảm thấy một đóa hoa lạnh lùng nhu nhược cũng có một mặt kiên cường dũng cảm khiến người ta rung động.
Rung động đến nỗi sinh ra ý muốn chà đạp.
Tôi cưỡng ép cậu ấy cảm nhận tính chiếm hữu của mình, lưu lại dấu vết trên người cậu ấy, vui thích và đau khổ lặp lại xen kẽ, có những lúc không phân biệt được rốt cuộc tôi làm những việc này vì muốn cậu ấy hận hay vì chính tôi muốn làm thế. Nhìn biểu cảm tuyệt vọng như tro tàn kia, tôi vừa cảm thấy may mắn vì kế hoạch thành công, vừa chán ghét bản thân mình, trái tim lại cảm thấy đau đớn đến cùng cực.
Không biết đang đau vì ai.
Vậy nên khi con dao trong tay Lâm Ngữ lao tới, tôi không tránh.
Lúc ấy thậm chí tôi đã nghĩ có phải khi con dao đâm vào trái tim, tôi sẽ được giải thoát?
Tôi sợ hãi, tôi sợ thời gian kéo dài, dài đến nỗi tôi không thể khống chế việc ước nguyện ban đầu bị bóng tối ăn mòn.
Trái tim mệt mỏi quá.
Tôi có thể buông bỏ nhiều gánh nặng như thế, trước khi bị đẩy vào địa ngục, say đắm trong nhu tình.
Dao nhỏ rơi xuống giường, tôi tỉnh táo lại.
Trước mắt tôi chỉ còn lại một con đường, từ bây giờ không thể quay đầu.

Tô Kỳ đi theo tôi, mới đầu còn bị lý luận của tôi ảnh hưởng, nói tôi là người chân chính suy nghĩ vì “dân chúng”.
Tôi vừa cười vừa mắng cô.
Lạc Tân Cổ không tồn tại “vì ai hết”, mà là người sống vì “lý tưởng”, chẳng qua người ấy biến lý tưởng sự nghiệp cả đời thành mục tiêu mà thôi. Nếu thay thế “lý tưởng” thành phá hủy thế giới, có khi Lạc Tân Cổ đã biến thành kẻ hủy diệt có thể tấn công bất kì ai.
À không đúng, nói như thể tôi bây giờ không phải kẻ có thể gi ết chết bất kì ai vậy.
“Tôi nguyện đi theo ngài đến cùng.” Cô nói.
Tôi rót ly rượu, mỉm cười: “Được thôi, để xem cô có năng lực khiến tôi tán thưởng hay không.”
Cô gái ngốc nghếch, xem một tên khốn là trưởng quan, còn trung thành bán mạng như thế, đúng là buồn cười.
Vậy nên không xứng chết chung với tôi, phải tồn tại.
Trên tầng thượng, gió nổi lên, tôi nhìn xuống dưới, giống như nhìn vực sâu vạn trượng.
Địa ngục mở cửa đón chờ, mà sau lưng là vô số bàn tay thêm dầu vào lửa.
Tôi giúp ba xây dựng nhà lầu, hôm nay bị chính tay tôi lật đổ.
Lồ ng ngực đau xót, cơ thể trở nên nhẹ nhàng, tôi thấy mình rơi xuống.
Trong nháy mắt ấy tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Ngữ.
Nhớ tới Tô Kỳ gần tắt thở ở bên ngoài khu phong tỏa.
Nhớ tới đêm tuyết đưa Bắc Kiều trốn chạy vào nhà.
Nhớ tới khi còn nhỏ lúc khoác lên người bộ quân trang, Lạc Thương An đứng phía sau với đôi mắt ưu thương.
Em hỏi: “Anh, sao đột nhiên anh không thích dương cầm nữa?”
Tôi muốn nói tôi thích, luôn rất thích.
Nhưng tôi càng hy vọng có nhiều người thích dương cầm như tôi.
Nghe này, đây là bản nhạc anh viết.
Anh chơi đàn bằng chính đôi tay mình.
Em trai, em nghe thấy không?
~Hết ngoại truyện 1~