Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 124: Ngoại truyện 2:Phỏng vấn



“Couple lãnh đạm” từng là chủ đề nóng trên các mặt báo, người hâm mộ dương cầm không ngừng đăng vé đêm biểu diễn cá nhân lên mạng xã hội, người không đi chỉ biết tiếc hùi hụi.
Sau khi hai người công khai, truyền thông bắt đầu đào lại các chi tiết ngọt ngào. Đúng lúc này, một bài đăng bùng nổ trong cộng đồng người hâm mộ của Lạc Tân Cổ.
Đó là một bài phân tích, đính kèm là video về vụ bắt cóc mà người qua đường quay được, nội dung là cảnh tượng Lạc Tân Cổ đối kháng với kẻ bắt cóc.
Người chia sẻ phân tích từng cảnh trong video, sau đó nhấn mạnh vào một hình ảnh – từ góc nhìn đó, lúc đá một tên bắt cóc, Lạc Tân Cổ nhém súng về một hướng, sau đó khẩu súng được một bàn tay khác nhận lấy.
“Thầy Lạc của chúng ta ném súng cho ai thế?” Đây là câu cuối cùng trong bài phân tích ấy.
Phía dưới câu hỏi là một bức ảnh, bên trong là Lâm Ngữ đứng trên sân khấu giơ tay chỉ màn hình.
“Đm!!!”
“Nghĩa là lúc ấy Lâm Ngữ ở hiện trường?!”
“Hai người kia không nói thật gì cả, tôi cứ có cảm giác bọn họ quen nhau từ lâu rồi.”
“Em trai Lạc Tân Cổ xảy ra chuyện, Lâm Ngữ chạy tới phối hợp với Lạc Tân Cổ cứu người? Các bạn ơi, cho “tình yêu” lên sóng đi.”
“Xem lại thời gian hình như lúc ấy họ chưa ở bên nhau thì phải…”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Không riêng tài khoản của Lạc Tân Cổ, ngay cả bài đăng mới nhất của Lâm Ngữ cũng ngập tràn bình luận.
Sau đó Lạc Tân Cổ đăng thông báo livestream, thành công ngăn cản cuộc thảo luận sôi nổi.
“Bảy giờ tối nay, hẹn gặp lại ở phòng phát sóng độc quyền của Dưa Hấu, không gặp không về.”
Khu bình luận vui mừng khôn xiết.
“Anh em ơi, chuẩn bị hết câu hỏi chưa?”
“Cơ hội hiếm có, phải khiến bọn họ cởi hết mới được!!!”
“Ê lầu trên, không cần thiết, không cần thiết, bình tĩnh nào hahaha.”
Bảo bảy giờ tối, nhưng sáu giờ năm mươi phòng phát sóng đã mở.
Người người hóng livestream để thấy Lạc Tân Cổ, lại không ngờ màn hình sáng ngời, một thanh niên ngồi trên sô pha, vừa điều chỉnh camera vừa hỏi người bên cạnh “Góc này được chưa?”
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi.
Bình luận bùng nổ.
“Lâm Ngữ!”
“Thế mà là Lâm Ngữ! Lạc Tân Cổ đẩy bà xã của anh ra, anh đâu rồi!”
“Lầu trên đừng vội khẳng định, nhỡ người ta là nóc nhà của Lạc Tân Cổ thì sao?”
“Thế hôm nay chúng ta hỏi thêm vấn đề ai công ai thụ đi!!!”
Không đến mười phút, MC, Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ đều ngồi ổn định trên sô pha.
MC chào hỏi trước: “Chào mọi người, tôi là MC Dưa Hấu, hôm nay hân hạnh mời được thầy Lạc và tiến sĩ Lâm tới phòng phát sóng độc quyền. Trước hết, để hai vị gửi lời chào tới cả nhà nhé.”
Lạc Tân Cổ, Lâm Ngữ: “Chào mọi người.”
“Đồng đều ghê!”
“Hai người ngồi xa thế làm gì, gần vào đi chứ!”
MC: “Đây là chuyên mục thả lỏng, có thể tán gẫu tùy ý, tôi sẽ chọn vài câu hỏi trong mục bình luận cho hai người trả lời.”
Lạc Tân Cổ: “Ừ.
MC: “Mấy tháng trước, thầy Lạc tỏ tình công khai ngay trong buổi biểu diễn của mình khiến rất nhiều người cảm động. Như vậy tôi muốn hỏi một chút, hai người quen nhau thế nào, lần đầu tiên gặp nhau ở đâu?”
Lạc Tân Cổ và Lâm Ngữ nhìn nhau, không ai mở miệng.
“Ế, gì đây, vấn đề đầu tiên đã kẹt?”
“Cái này còn phải nghĩ á? Dù sao không thể mỗi người một đáp án nhỉ? Hahaha, thật ngốc nghếch.”
Lâm Ngữ đẩy mắt kính: “Trong một bữa tiệc do nhà anh ấy đứng ra tổ chức.”
Sau đó Lạc Tân Cổ nói tiếp: “Đúng vậy, lúc ấy tôi đang đánh đàn, A Ngữ vừa lúc đến bên cạnh, thế là quen nhau.”
“Vừa lúc?”
“Ngửi thấy mùi âm mưu.”
Lâm Ngữ: “Tôi cảm thấy tiếng đàn của anh ấy rất êm tai, lúc ấy tôi vùi đầu vào học hành, chưa để ý đến mảng âm nhạc nên không biết người đang chơi đàn là Lạc Tân Cổ.”
Lạc Tân Cổ cười nói: “Nhưng tôi biết tiến sĩ Lâm.”
MC: “Ồ… nghĩa là anh yêu thầm từ đó à?”
Lạc Tân Cổ: “Xem như là thế.”
“Quả nhiên người anh ấy yêu thầm ba năm là Lâm Ngữ.”
“Giờ là năm thứ tư rồi.”
“Cuối cùng đã tu thành chính quả, tôi vui quá QAQ.”
MC: “Vậy có thể khái quát cảm giác đầu tiên của các anh khi nhìn thấy đối phương bằng một câu không? Nói cách khác là ấn tượng đầu tiên đó.”
Lâm Ngữ cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng lên: “Đã gặp quân tử, không thể không vui.”
Sóng bình luận lướt nhanh.
“Quân tử nào có hai!”
“Bước trên đường tựa ngọc!”
“Xem ra ấn tượng đầu tiên không tồi.”
MC: “Còn thầy Lạc thì sao?”
Lạc Tân Cổ đáp ngay: “Nơi đèn dầu khuất bóng.”
Lâm Ngữ nao nao.
Sóng bình luận toàn dấu chấm hỏi.
“Gì cơ?”
“Xuất phát từ Tân Khí Tật: Tìm người trăm ngàn lần giữa chúng sinh, ngờ đâu quay đầu, người ấy khuất bóng dưới ngọn đèn chập chờn.”
“Oa, chuyện tình đau lòng thế, muốn khóc.”
“Thầy Lạc đừng lừa tình nha, anh tìm người ta đến “trăm ngàn lần” hả?”
Lâm Ngữ không hé răng, chỉ âm thầm kéo tay Lạc Tân Cổ.
MC đứng ra hòa giải: “Xem ra ấn tượng đầu tiên đều không tồi, vây hai người thích điểm nào của đối phương nhất?”
Lạc Tân Cổ trầm tư một lát: “Ừm… A Ngữ làm việc rất nghiêm túc, còn cực kì chuyên tâm, không dối trá không làm ra vẻ.”
Lâm Ngữ: “…”
MC: “Tiến sĩ Lâm thì sao?”
Lâm Ngữ: “Tôi yêu từ ánh nhìn đầu tiên, nên anh ấy chỗ nào cũng tốt.”
“Hahaha, “chỗ nào cũng tốt”!”
“Còn “không thể không vui” cơ mà, chẳng phải yêu từ ánh nhìn đầu tiên hay sao.”
“Má ơi, tiến sĩ Lâm đáng yêu quá!”
“MC đừng cười nữa!”
“Đúng là chân thành ghê!”
“Có một nói một, thầy Lạc mê người thật mà!”
Lạc Tân Cổ cười, ôm eo Lâm Ngữ: “Em quá láu cá, nói thế anh cũng yêu em từ ánh nhìn đầu tiên.”
“Cứu mạng! Đừng rải cơm chó!”
“Cặp này sau khi công khai càng không kiêng nể gì!”
MC hắng giọng, vội chuyển chủ đề: “Ừm, tôi muốn hỏi hai vị vấn đề đang gây sốt hiện nay.”
Lạc Tân Cổ: “Mời.”
MC: “Có bài phân tích nói trong lúc thầy Lạc giao đấu với nghi phạm có xuất hiện hình bóng tiến sĩ Lâm. Hai vị có thể giải thích một chút không?”
Lâm Ngữ: “À, đúng là lúc ấy tôi có mặt.”
“Đúng là Lâm Ngữ kìa!”
“Tiến sĩ Lâm cũng biết đánh á? Nhìn không giống gì cả!”
MC: “Bình luận hỏi hai người đều biết đánh nhau đúng không?”
Lạc Tân Cổ lắc đầu: “ A Ngữ không am hiểu chuyện này lắm, em ấy qua đó vì cứu tôi.”
MC kinh ngạc: “Cứu anh?”
“Ừ, lúc ấy một mình tôi đối mặt với mấy tên bắt cóc, trong tay lại không có vũ khí, nhóc ngốc này lại xông tới.” Nói xong, Lạc Tân Cổ giơ tay xoa đầu Lâm Ngữ, “Thật sự dọa tôi sợ chết khiếp.”
Lâm Ngữ nhíu mày kéo tay anh: “Nói như kiểu em yếu lắm ấy.”
“Mấy người nghe đi, đây là tiếng người à??? Rõ ràng là rắc cơm chó!”
“Nhóc ngốc?”
“Có một nói một, Lạc Tân Cổ nói không sai, quyết định ấy đúng là rất nguy hiểm. Nếu là thật thì tiến sĩ Lâm quá dũng cảm.”
“Lạc Tân Cổ lừa người, yêu thầm cái quỷ gì, rõ ràng là yêu từ hai phía.”
“Khụ khụ.” MC hắng giọng, “Mọi người đừng kích động, tôi chọn mấy câu hỏi cho khách mời, các bạn có điều gì muốn biết không?”
Sóng bình luận sôi nổi, làm người ta hoa cả mắt.
MC đẩy mắt kính: “Ừm… ừm, xin hỏi hiện tại hai người đang ở chung sao? Bình thường gọi đối phương thế nào?”
Lâm Ngữ: “Đang ở chung, bình thường tôi gọi “anh Lạc”, anh ấy gọi “A Ngữ”.”
“Tặc tặc, chúng tôi không muốn nghe cái này.”
“Đương nhiên muốn nghe xưng hô thân mật hơn chứ!”
Lâm Ngữ liếc mắt thấy một bình luận, không biết nhớ tới cái gì, chỉ là cả người cứng đờ.
Lạc Tân Cổ ung dung kéo tay Lâm Ngữ, giơ ngón tay lên đặt trước môi: “Không thể nói, mọi người tự phát huy trí tưởng tượng vậy.”
“Người này!!!”
“Tiến sĩ Lâm nghĩ đi đâu thế!”
“Mấy người xem dáng vẻ “không cho bắt nạt người của tôi” của thầy Lạc kìa!”
MC ho khan hai tiếng: “Ừm… Tôi xem câu hỏi khác, à, vấn đề này dành cho tiến sĩ Lâm, xin hỏi tiến sĩ Lâm phân chia thời gian giữa yêu đương và học tập thế nào, đặc biệt trong trường hợp tham gia hạng mục trong quá trình học chuyên sâu thế này.”
Lâm Ngữ nghiêng đầu nhìn Lạc Tân Cổ, sau đó chuyển sang MC: “Chuyên tâm là được, lúc làm việc chỉ tập trung làm việc, khi ở bên anh Lạc thì không nghĩ về công việc, rất đơn giản.”
“Đơn giản gì chứ…”
“Đây là đáp án tiêu chuẩn của học sinh giỏi đúng không?”
“Tôi muốn tiến sĩ Lâm dạy kèm, sắp thi đại học rồi QvQ.”
“Cảm ơn câu trả lời của tiến sĩ Lâm. Câu hỏi tiếp theo là…” MC nhíu mày nhìn thoáng qua, “À, có người bảo không thấy nhẫn bạc trên tay tiến sĩ Lâm. Chiếc nhẫn đó không phải luôn mang theo sao? Có phải hôm nay nóng vội nên quên mất không?”
Lâm Ngữ: “Đều không phải, bởi vì nhẫn bạc chỉ có một, đeo mỗi trên tay tôi nhìn không xứng đôi, nên mang ra tiệm sửa một chút.”
MC: “Sao tự nhiên lại muốn sửa?”
Nói đến đây, Lâm Ngữ dừng lại, nhìn sang Lạc Tân Cổ.
Lạc Tân Cổ nhìn cậu gật đầu.
Vì thế Lâm Ngữ nói tiếp: “Bởi vì muốn đổi thành nhẫn cưới.”
MC ngẩn ngơ.
Bình luận dừng một giây.
Sau đó spam như mưa rền gió dữ.
“A a a a a!”
“Tôi nghe thấy cái gì cơ? Nhẫn cưới? Nhẫn cưới?!”
“Tôi thích tốc độ như tên bắn thế này.”
“Hôn lễ được tổ chức bao giờ thế?”
“Có cần tới nước Y lĩnh giấy đăng kí kết hôn không?”
“Lúc trước tôi đu couple này, lạnh lẽo đến nỗi không thể lạnh hơn cực Bắc, cơm chó không có mà ăn, ai ngờ hôm nay được đứng lên phất cờ rồi!”
Lạc Tân Cổ mỉm cười: “Đến lúc đó thuê địa điểm tổ chức, hoan nghênh mọi người tham dự.” Sau đó anh nói với MC, “Cũng hoan nghênh MC tới chúc mừng.”
MC nghiệp dư bắt đầu nói năng ngắc ngứ: “A, cảm ơn! Tôi có thể giới thiệu cho hai người vài MC đám cưới chuyên nghiệp.”
Bình luận trên màn hình loạn tùng phèo, cơ bản không thấy nổi chữ.
Lâm Ngữ xem đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở: “MC, này, MC, sắp hết thời gian rồi…”
MC lấy lại tinh thần: “À à đúng rồi! Như vậy, cuộc trò chuyện của Dưa Hấu hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người cùng chờ mong hôm lễ của hai vị khách mời nhé, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại.” Lạc Tân Cổ kéo Lâm Ngữ làm động tác nháy mắt trước camera.
~Hết ngoại truyện 2~