Lạc Tân Cổ đáp chuyến bay về Hải Đô lúc sáu giờ tối.
Lâm Ngữ vừa ra khỏi viện nghiên cứu thì nhận được tin nhắn báo anh sẽ về thẳng nhà, cậu không cần ra sân bay đón.
Vì thế Lâm Ngữ cũng về nhà luôn, tiện đường mang về hai gói đồ chuyển phát nhanh.
Cậu ôm đồ vào nhà, thấy người gửi là Kỳ Mộc.
Kỳ Mộc tự nhiên gửi đồ cho cậu làm gì?
Lâm Ngữ nghĩ mãi không ra, móc điện thoại ra đang muốn hỏi thì tin nhắn của hắn đã đến.
“Nhận được đồ chưa?”
Lâm Ngữ: “Nhận được rồi, anh gửi gì thế?”
Kỳ Mộc: “À, không có gì, quà mừng tân hôn thôi.”
Lâm Ngữ: “Hả, anh tặng quà rồi còn gì?”
Kỳ Mộc: “Cái này hứng lên thì mua, không xem như đồ gì quá quý. Được rồi, cậu mở ra xem đi.”
Lâm Ngữ lấy kéo trong ngăn tủ ra cắt gói hàng, gỡ bao bì bằng giấy, bên trong là hộp quà trông khá tinh xảo.
Cậu mở ra, không khỏi ngẩn ngơ.
Vòng cổ?
Bịt mắt?
Đuôi con thỏ?
Khung thoại lại nhảy ra tin nhắn của Kỳ Mộc.
“Thế nào, rất đáng yêu đúng không?”
Lâm Ngữ nhíu mày cầm đuôi con thỏ bóp hai cái – vừa mềm vừa mượt. Cậu đang định gõ vào khung thoại dòng chữ “Đây là bộ đồ hóa trang à?” thì cửa phòng bật mở.
Lâm Ngữ ngẩng đầu, Lạc Tân Cổ kéo vali bước vào, “A Ngữ, anh về rồi.”
Lâm Ngữ đứng lên đi về phía anh: “Anh về sớm ghê, chuyến bay đầu tiên à?”
Lạc Tân Cổ: “Ừ, hôm nay không phải cuối tuần, vắng người nên đường không tắc. Em về lúc mấy…”
Nói được một nửa, Lạc Tân Cổ im bặt.
Lâm Ngữ tò mò nhìn qua, chỉ thấy tầm mắt Lạc Tân Cổ tạm dừng ở đuôi thỏ trong tay cậu rồi đảo qua hộp quà trên mặt bàn phòng khách.
“Ai đưa tới?” Lạc Tân Cổ hỏi.
Lâm Ngữ nắn đuôi thỏ: “Kỳ Mộc. Sao anh biết không phải em mua?”
Lạc Tân Cổ đổi giày, vừa đi vào phòng vừa trả lời: “Nếu em muốn mua, sẽ không lấy ra cho anh xem vào lúc này.”
Lâm Ngữ:?”
Chưa kịp suy nghĩ kĩ, cậu vẫn theo Lạc Tân Cổ vào phòng.
Lạc Tân Cổ dừng lại trước bàn, biểu cảm lạnh nhạt duỗi tay sờ một lượt, cuối cùng cầm lấy chiếc vòng cổ da màu đen, ở giữa còn luồn một chiếc lục lạc bằng kim loại, vang lên tiếng “đinh đang” theo nhịp đong đưa.
Lâm Ngữ bừng tỉnh: “Cái này có phải cho Tiểu Bạch không? Nhưng mèo nhà mình không thích đeo gì hết, đeo lục lạc có khi sẽ khiến nó khó chịu.”
Lạc Tân Cổ không đáp lại, mở khóa vòng rồi đeo lên cổ.
Cả người Lâm Ngữ cứng đờ.
“Anh Lạc?” Cậu chỉ vào Lạc Tân Cổ, “Này…”
Lạc Tân Cổ chẳng để ý mà ngồi xuống sô pha, thậm chí giơ tay khảy lục lạc trên cổ, tiếng “đinh đang” lại vang lên.
“Dùng như thế đấy.” Lạc Tân Cổ nói, “Nếu em thích có thể buộc dây thừng vào chỗ khóa này.”
Đầu Lâm Ngữ vang lên tiếng “oành”, đuôi thỏ trong tay suýt không cầm nổi nữa.
“Chơi… Đồ chơi…” Cậu nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Điện thoại trên sô pha lại nhận được tin nhắn của Kỳ Mộc.
“Đúng rồi tiến sĩ Lâm, cậu cất đi đã, đừng để Tiểu Cổ phát hiện, nếu không sẽ mất cảm giác bất ngờ đấy.”
Lạc Tân Cổ mặt không cảm xúc ấn tắt màn hình.
“À… anh nói trước, đồ trong tay em anh không chấp nhận mang trên người mình được.” Lạc Tân Cổ chỉ cái đuôi trong tay cậu, “Thế nhưng nếu em muốn thì có thể thử, có lẽ cũng thú vị đấy.”
Lâm Ngữ lập tức vứt cái đuôi vào hộp sau đó đóng lại.
…
“Rào rào…”
“Đinh đang.”
Lâm Ngữ quấn chăn ngồi trên giường, chết lặng nghe tiếng nước và tiếng lục lạc xen lẫn nhau truyền ra từ phòng tắm.
Tiếng nước dừng lại.
Tiếng lục lạc ngày càng gần, từ hành lang truyền tới cửa.
Lâm Ngữ cảm thấy mình chưa từng căng thẳng như thế, tiếng lục lạc như tiếng đếm ngược ở pháp trường, bàn tay cậu nắm chặt chăn lông.
Cậu thấy Lạc Tân Cổ quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường. Tóc chưa khô nhỏ nước xuống chăn đệm, có vài giọt dừng lại trên lục lạc.
“Có phải em đeo vòng đâu, căng thẳng thế làm gì?” Lạc Tân Cổ cười nói.
“Tháo ra đi.” Lâm Ngữ nói.
“Hử?”
“Em bảo anh tháo ra đi.” Lâm Ngữ nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, giơ tay đỡ trán, “Anh như thế sẽ khiến em nhịn không được mà muốn…”
Lạc Tân Cổ vươn tay định kéo Lâm Ngữ, Lâm Ngữ lại né vội.
“Muốn gì?” Lạc Tân Cổ hỏi.
Lâm Ngữ hạ giọng nói ba chữ.
Lạc Tân Cổ ngẩn người rồi bật cười.
Tay trái anh tháo vòng, giơ lên lắc nhẹ rồi ném xuống sàn.
“Đinh đang…”
Vòng cổ rơi xuống đất lăn hai vòng rồi dừng lại.
Anh ghé sát vào Lâm Ngữ, nắm lấy chăn: “A Ngữ, em chắc là lỗi tại nó chứ?”
Lâm Ngữ gian nan ngửa ra sau, hai tay nắm chăn quấn mình chặt hơn.
“Mấy ngày nay gan to ra nhỉ.” Lạc Tân Cổ duỗi tay chạm vào hàng lông mi của cậu, “Hôm nay anh cho em cơ hội, em thích sao cũng được, nào.”
Lâm Ngữ giật mình.
Cậu cẩn thận đánh giá người trước mặt, cuối cùng từ từ lại gần, tim đập như nổi trống.
Hơi lạnh của giọt nước cùng hơi thở nóng ấm phả vào làn da, dụ dỗ trí mạng.
Cậu hôn lên môi anh như nhấm nháp đóa tường vi chớm nở.
Nụ hôn lướt qua rồi tách ra, Lâm Ngữ híp mắt, ấn vai Lạc Tân Cổ đẩy đối phương nằm xuống giường, nhìn vệt nước thấm ướt một mảng ga giường.
Chăn lông tuột xuống bên hông, bị một bàn tay kéo ra.
“Tiếp tục.” Lạc Tân Cổ lôi chăn ra mép giường, giọng nói bình tĩnh.
Lâm Ngữ tự hỏi một lát, rút bịt mắt giấu phía sau ra, cẩn thận đeo lên cho anh.
Lạc Tân Cổ không có phản ứng gì.
Lâm Ngữ càng lớn mật hơn, cậu lấy cái đuôi dưới gối đầu ra, lông tơ mềm mại trông cực kì đáng yêu. Cậu dùng nó quét qua vành tai Lạc Tân Cổ, cho đến khi chỗ đó ửng hồng mới cảm thấy mĩ mãn thay đổi mục tiêu, lông tơ lướt qua cánh mũi, chạm vào yết hầu, thậm chí quét tới quét lui tại vị trí xương quai xanh.
Nhưng Lạc Tân Cổ không có phản ứng gì hết.
Điều này khiến Lâm Ngữ không vui, cậu có cảm giác thất bại, đặt đuôi thỏ xuống.
“… Sao lại dừng lại?” Lạc Tân Cổ hỏi nhỏ.
“Hình như anh không thích mấy thứ này.” Lâm Ngữ sờ dọc theo vành tai đến huyệt thái dương rồi ngừng ở bịt mắt, định tháo nó ra.
Lạc Tân Cổ nắm chặt tay cậu, tay còn lại ôm lấy hông kéo cậu lại gần.
Sắc mặt Lâm Ngữ khẽ biến, cậu đột nhiên nhận ra gì đó, vô thức lùi lại.
Giây tiếp theo, cậu thấy anh giơ tay tháo bịt mắt.
Ánh đèn chiếu vào đôi mắt màu nâu của ai kia.
…
Màn đêm buông xuống, Lâm Ngữ đắp chăn nằm trên giường, chỉ lộ ra cổ trắng ngần.
Cậu hít thở nhẹ nhàng, đôi mắt ươn ướt nhìn các loại đồ vật trên giường.
Bịt mắt lăn lóc bên cạnh, cậu duỗi tay ném đi.
Đuôi con thỏ cũng không tránh khỏi số phận tương tự.
Mỗi lần ném một thứ, trong lòng lại thầm mắng “kẻ lừa đảo” một lần.
Tay chưa kịp rụt lại đã bị Lạc Tân Cổ nắm chặt.
“Anh đã cho em cơ hội, tiến sĩ Lâm thân ái.” Lạc Tân Cổ nằm bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu, mỉm cười, “Thua thì thôi, đừng trút giận lên đồ vật.”
Lâm Ngữ mím môi, cố sức đẩy anh ra, vùi cả người vào tấm chăn.
Dáng vẻ tức giận kia giống như quả trứng gà mới luộc rồi lột vỏ xong.
Lạc Tân Cổ nhổm dậy, kéo một góc chăn, hôn lên má trứng gà một cái.
“Anh xuống dưới luyện đàn, có làm ồn em nghỉ ngơi không?” Lạc Tân Cổ hỏi nhỏ.
Lâm Ngữ lộ hai mắt liếc qua đồng hồ – chín giờ tối.
“Anh đi đi, em không buồn ngủ.” Cậu đáp, “Chỉ là tinh thần hơi mệt.”
Lạc Tân Cổ xoa đầu cậu, anh ngồi dậy khoác áo rồi xuống tầng.
Cho đến khi tiếng dương cầm vang lên, Lâm Ngữ mới kéo chăn xuống, thầm thở phào.
Lạc Tân Cổ đàn bài của Schubert, nhưng bình thường cậu không nghe nhạc của Schubert nhiều lắm nên không biết đây là bản sonata nào.
Cậu chỉ biết khúc này rất nhẹ nhàng.
Đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng màu cam, Lâm Ngữ với điều khiển từ xa máy hát, chỉ vào góc ấn nút.
Đ ĩa nhựa trên máy chậm rãi chuyển động.
Hai ngày trước cậu nghe đến bài thơ thứ mấy rồi nhỉ? Không nhớ nữa, tóm lại cứ tiếp tục nghe thôi.
“Anh yêu em không phải vì em là ai, mà bởi vì anh là ai khi ở bên em.”
“Anh yêu em không phải vì em đã làm được gì, mà bởi vì những điều em đã làm cho anh.”
Lâm Ngữ ôm gối đầu của Lạc Tân Cổ vào lòng, nhắm mắt lại, ngửi hương bạch trà thoang thoảng.
Vô số đêm nằm mơ cậu đã giật mình tỉnh lại. Cả đêm dài nhường ấy, cậu chỉ ngắm người bên gối, vô thức ngắm đến hừng đông.
Thơ ca vẫn chậm chậm vang lên.
“Anh yêu em vì em phản chiếu phần chân thật nhất trong con người anh.”
“Em bao dung hết phần yếu ớt hay ngốc nghếch của anh.”
“Em đánh thức nội tâm tốt đẹp nhất của anh – nơi mà người khác chưa từng phát hiện hay khinh thường đi tìm.”
Tiếng đàn dưới tầng chưa dứt, Lâm Ngữ thong thả mặc áo ngủ, xỏ dép lê bước ra khỏi phòng.
Máy hát vang lên đoạn cuối cùng.
“Không cần chạm vào, không cần thuyết minh, không cần ám chỉ.”
“Em ở đây đã là tất cả.”
“Chỉ vì em, vì em.”
(Trích “Love” của Roy Clift)
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất soi sáng cả phòng, nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau chỉ có một cây đàn dương cầm và một chiếc đèn bàn.
Cậu bước ngược hướng ngân hà, hướng về phía tiếng đàn dưới ánh trăng bàng bạc.
Tiếng đàn ngừng lại.
Cậu thấy Lạc Tân Cổ quay người.
“Mặc ít thế đã chạy xuống, chờ anh sưởi ấm cho em à?” Lạc Tân Cổ vẫy tay, “Lại đây.”
Lâm Ngữ đi qua ngồi xuống ghế đàn, nắm chặt tay anh.
“Sau khi hôn lễ kết thúc, em xin nghỉ một tuần.” Lâm Ngữ đi dép lê dẫm lên bàn đạp dương cầm, ngón tay tùy ý ấn phím đàn.
“Đi đâu?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Ở nhà, không đi đâu hết. Em ngồi đây nghe anh đánh đàn.” Ngón tay Lâm Ngữ nhảy qua các phím đàn, âm sắc tương ứng vang lên, “Buổi sáng chúng ta có thể dậy muộn một chút, như vậy buổi tối anh thích làm gì cũng được. Anh á, anh sẽ biểu diễn theo chủ đề cho mình em xem thôi, từ Chopin đến Liszt, rồi sang Rachmaninoff. Những khúc em thích anh đều đàn một lượt.”
Lâm Ngữ ngừng tay, đón ánh trăng nhìn về phía Lạc Tân Cổ, mỉm cười: “Được không, tiên sinh của em?”
Nét cười trên mặt Lạc Tân Cổ lập tức ngưng lại. Anh lại thất thố, quay đầu nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của ai kia: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Anh nghe không hiểu à? Vậy em đổi cái đơn giản hơn.” Lâm Ngữ giơ hai tay khoác lên cổ anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng.