Hôn lễ gây chấn động toàn bộ Hải Đô được tổ chức ở một trang viên sản xuất rượu nho lớn nhất vùng ngoại thành.
Tuy Lạc Thành không tham dự nhưng cuối cùng vẫn mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí còn hỗ trợ mặt truyền thông – chẳng mấy khi Lạc Tân Cổ đứng ra tổ chức, hơn nữa còn cực kỳ hoành tráng, chỉ thiếu vác loa thông báo với cả thế giới anh muốn kết hôn với Lâm Ngữ.
Sảnh bữa tiệc người tới đông đúc, những người có thể tới gần như tới đông đủ, ngay cả phóng viên cũng xếp hàng dài.
Kỳ Mộc phải tham gia buổi hòa tấu nên chỉ tặng quà mà không đích thân tới. Ngay cả Thu Mạch cũng gửi một bức tranh từ Munich – Hoa tường vi trải rộng núi đồi, trung tâm là hai thiếu niên, một người đang chơi đàn dương cầm, người còn lại mặc áo khoác trắng tựa vào cây đàn, nhắm mắt mỉm cười.
Lúc Phương Tình hỗ trợ mang bức tranh vào, Lâm Ngữ đang thắt cà vạt trong phòng trang điểm. Nhìn thấy nội dung bức tranh, trái tim Lâm Ngữ như bị ai cầm gậy gõ nhẹ một cái.
Thu Mạch thật có tâm, biết cậu và Lạc Tân Cổ có liên kết sâu xa nên mới vẽ bọn họ thời niên thiếu.
Quen biết, thấu hiểu.
Từ đó về sau là bên nhau trọn đời.
“Không hổ là tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng, giống thật ghê.” Phương Tình cảm thán.
“Cốc, cốc, cốc.” Có người gõ cửa.
Phương Tình ra mở, chỉ thấy Giang Ninh cầm một đống bao lì xì nhảy nhót tiến vào với nét mặt tươi cười.
“Chị Tình!” Giang Ninh chào Phương Tình trước.
Phương Tình cưng chiều vuốt mái tóc đuôi ngựa của cô.
“Anh Lâm Ngữ, anh nhìn này, tất cả em lấy từ chỗ của thầy Lạc đấy.” Giang Ninh nhìn Lâm Ngữ chớp mắt, xòe lì xì thành hình cánh quạt trước mặt cậu.
Lâm Ngữ lấy một chiếc lì xì trong túi áo ra, đặt lên những bao lì xì kia: “Đây là anh cho em.”
Giang Ninh mỉm cười đỡ vai cậu: “Anh Lâm Ngữ tốt nhất, anh Lâm Ngữ đẹp trai nhất, anh Lâm Ngữ ngầu nhất trái đất!”
Miệng Giang Ninh như được rót mật, chọc Lâm Ngữ cười không ngừng.
“Ba em và chị Tô Mộng ngồi ở bàn tiếp khách, hình như đang nói chuyện với mấy người bên nhà họ Lạc. Em không quen.” Ngón tay Giang Ninh quấn tóc đuôi ngựa, suy nghĩ một cách nghiêm túc, “Lát nữa anh có phải mời rượu không? Tửu lượng của anh một ly là gục mà.”
Phương Tình đứng bên cạnh bật cười: “Ninh Ninh, em yên tâm. Đào Việt sẽ giúp em ấy chắn rượu.”
Đào Việt là phù rể của Lâm Ngữ, vị này đương chức tận tâm tận lực, bình thường ít nói nhưng hôm nay đã dốc hết sức giúp Lâm Ngữ tiếp khách bên ngoài.
Ngay lúc này, trong topic của couple Tâm Ngữ đã có người bắt đầu livestream.
“Mau đến xem thầy Lạc của chúng ta kìa!”
“Oa… toàn bộ trang viên rượu nho luôn!”
“Lạc Tân Cổ muốn tất cả mọi người thấy mình dắt tay Lâm Ngữ hay gì hahaha.”
“Còn có khiêu vũ nữa, có thể xem như top 1 đám cưới của người nổi tiếng trong năm nay không?”
“Lạc Tân Cổ đương nhiên có thể tự hào, nếu tôi có bạn đời như Lâm Ngữ thì tôi cũng tự hào. Tiến sĩ Lâm là ai, là người Trung Quốc đầu tiên diễn thuyết mở màn ở hội nghị CV ở Berlin đấy! Cả nhà nhìn những người phản đối trước đây xem, có dám hé răng một lời không?”
“Lâm Ngữ quá trâu bò!”
Trong lúc mọi người tán gẫu, phòng phát sóng bắt đầu có người tặng quà.
“Cảm ơn “Người chủ trì đám cưới” đã tặng 99 “Kết đồng tâm”.”
“Cảm ơn “Kí ức của Schrodinger” đã tặng 1 “Tình yêu duy nhất”.”
…
“Từ từ, nãy vừa xẹt qua thứ gì thế?”
“Tiến sĩ Lâm xem lén! Cậu ấy xem lén kìa!”
…
“Cảm ơn “Lạc Tân Cổ” đã tặng 999 “Thiên trường địa cửu”.
…
“Giờ phút này chỉ có hai từ “Dm” mới miêu tả hết tâm trạng của tôi.”
“Không hổ là cậu Lạc…”
“Ném ngàn vàng chỉ đổi lấy nụ cười của mỹ nhân?”
Trong khi phòng livestream thảo luận khí thế ngất trời thì Lâm Ngữ sửa sang lại quần áo xong mới đẩy cửa ra khỏi phòng trang điểm, vừa lúc thấy Lạc Thương An mặc tây trang đứng bên ngoài.
Có lẽ nghe thấy tiếng động nên Lạc Thương An quay đầu.
“Anh Lâm Ngữ.” Lạc Thương An vỗ tay, “Anh trang điểm thật sự không tồi.”
Lâm Ngữ mỉm cười đáp lại: “Anh em đâu?”
“Anh ấy đang tiếp khách, và bàn giao một số chuyện liên quan đến tiết mục khiêu vũ.” Lạc Thương An sờ cằm suy tư, “Anh Lâm Ngữ biết khiêu vũ không?”
Lâm Ngữ: “…”
Lâm Ngữ: “Anh không.”
Lạc Thương An sờ mũi: “Cũng dễ hiểu. Nhưng anh không cần lo, anh em nhảy điệu Waltz tốt lắm, anh ấy sẽ dạy anh. Anh cứ nhảy theo bước chân anh ấy là được, rất đơn giản.”
Đúng lúc này, phía bữa tiệc sôi động hẳn lên.
Lạc Thương An kéo tay Lâm Ngữ: “Anh Lâm Ngữ, chúng ta qua đó đi, chắc là bắt đầu mời rượu rồi.”
Hai người đi qua hành lang, thấy Lạc Tân Cổ mặc lễ phục màu trắng, trên cổ là khăn lụa kết hình đóa tường vi. Anh đứng cạnh cửa, cầm ly rượu lắc nhẹ, cười nói với khách.
“Anh!” Lạc Thương An gọi.
Lạc Tân Cổ quay đầu đối diện với tầm mắt Lâm Ngữ.
Anh cong môi, vẫy tay với cậu, “A Ngữ, lại đây.”
Lâm Ngữ đi qua, nắm lấy tay anh.
Phục vụ đưa cho Lâm Ngữ một ly rượu, chốc lát sau, Đào Việt hỗ trợ tiếp khách chạy tới, ấn tay cậu: “Tổ trưởng, lát nữa anh đi theo em, em cứ làm theo phải phép là được.”
Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ, nhỏ giọng dặn dò: “Anh Lạc, anh uống ngụm nhỏ thôi nhé, tuy có Đào Việt giúp đỡ nhưng dù sao em cũng không thể kém anh quá nhiều.”
Lạc Tân Cổ đồng ý.
Tiếp theo bọn họ chúc rượu từng bàn, tới chỗ Giang Hoài Tả và Tô Mộng, Giang Hoài Tả lấy một chiếc đồng hồ trong túi ra đeo vào tay Lạc Tân Cổ.
“Tiểu Cổ, chú và ba cháu quen nhau nhiều năm, xem như nhìn cháu trưởng thành, đây là tâm ý của chú.” Giang Hoài Tả vỗ tay anh, “Sức khỏe A Ngữ yếu, hay mắc bệnh vặt, cháu nhớ chú ý một chút. Ba mẹ A Ngữ ở xa Bắc Thành, chú xem như người lớn trong nhà nó. Nếu cháu không chăm sóc A Ngữ của chúng ta tử tế, chú tìm cháu tính sổ đấy.”
Tô Mộng cạn ly với Lâm Ngữ, nét mặt ôn hòa, giọng nhẹ nhàng: “Chúc em hạnh phúc, mọi việc đều tốt đẹp.”
Lâm Ngữ nâng ly, đang định uống cạn thì Tô Mộng ngăn lại: “Thế là được rồi, không cần khách sáo với chị.”
Cô vỗ vai Lâm Ngữ: “Đi đi.”
Lạc Tân Cổ đã đi trước tiếp một bàn, Lâm Ngữ bước hai bước đuổi theo.
Mời rượu hết một lượt, tuy Đào Việt giúp đỡ chắn rượu khá nhiều nhưng Lâm Ngữ cũng uống không ít.
Cậu thấy hơi choáng, nhân lúc mọi người đang dùng bữa, kéo ống tay áo Lạc Tân Cổ nói muốn uống nước mật ong.
Lạc Tân Cổ ôm Lâm Ngữ vào phòng trang điểm, pha cho cậu một cốc nước mật ong rồi nhìn cậu uống hết.
Lâm Ngữ tháo kính day đuôi mắt, dở khóc dở cười: “Chết mất thôi, khiêu vũ còn chưa bắt đầu thì nhân vật chính đã gục rồi.”
Lạc Tân Cổ đứng bên cạnh, nói: “Không sao, em ở đây nghỉ ngơi đi, anh ra ứng phó là được.”
“Đừng, thế không được đâu, em nghỉ ngơi một lát rồi ra.” Lâm Ngữ rót thêm nước mật ong, nắm chặt tay anh, “Anh Lạc, nếu em ngã thì anh nhớ đỡ em đấy.”
“Yên tâm, nếu không đỡ được thì anh sẽ tự giác nằm xuống làm đệm cho em.” Lạc Tân Cổ xoa đầu cậu.
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người dùng bữa xong, toàn bộ hội trường tối sầm lại.
Ngay sau đó là tiếng MC: “Hoan nghênh hai vị lên sân khấu.”, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lạc Tân Cổ nắm tay Lâm Ngữ đi qua hành lang dài bước lên sân khấu.
Phía dưới có người hét lên “Cậu Lạc không hôn một cái à”.
Mọi người cười ha hả, tiếng hô hào ngày càng nhiều.
Lạc Tân Cổ nghe mọi người ồn ào không kịp chen câu nào, vừa cười vừa nhìn Lâm Ngữ, ngay sau đó cúi người hôn lên má cậu.
Kết quả bên dưới càng ầm ĩ hơn.
Lạc Tân Cổ không để ý những tiếng la đó nữa, dựa theo kế hoạch nói lời mở màn: “Chúc mọi người buổi trưa vui vẻ! Cảm ơn tất cả bạn bè thân thích đã thu xếp công việc và bớt chút thời gian tới tham dự hôn lễ của tôi và Lâm Ngữ, hy vọng hôm nay mọi người có một trải nghiệm vui vẻ đồng thời chơi hết mình! Tiếp theo chúng tôi thiết kế sàn khiêu vũ chính giữa hội trường, không có yêu cầu gì đặc biệt, mời mọi người cùng tham gia!”
“Đồng ý!”
Bữa tiệc náo nhiệt lên trong nháy mắt, cùng lúc đó, điệu Waltz du dương vang lên từ loa ở bốn góc hội trường, tạo một bầu không khí lãng mạn.
Nhìn mọi người sôi nổi bước vào sàn khiêu vũ, Lạc Tân Cổ khom lưng vươn tay về phía Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ ngước mắt nhìn anh.
Lạc Tân Cổ nói chậm rãi: “Không biết hôm nay anh có thể mời tiến sĩ Lâm nhảy điệu này không?”
Lâm Ngữ bật cười.
Lần gặp mặt trong bữa tiệc nhiều năm trước Lạc Tân Cổ cũng mời cậu y như vừa rồi. Lúc ấy Lâm Ngữ không hiểu gì, cho là Lạc Tân Cổ trêu mình nên quay người chạy trốn. Lạc Tân Cổ nhắc lại không khỏi khiến người ta cảm thán.
Cậu thoải mái đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Rất sẵn lòng thưa ngài Lạc.”
Tiếng nhạc chậm rãi du dương, vạt áo nhẹ nhàng lay động.
Bọn họ bước xuống sân khấu, nhìn về phía sàn khiêu vũ.
“A Ngữ, em có lén luyện tập không?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Không, em đợi anh dạy em.” Lâm Ngữ trả lời.
Lạc Tân Cổ cười khẽ: “Anh rất vinh hạnh, phải bắt đầu từ bước nhảy đầu tiên, đúng là áp lực rất lớn.”
Lâm Ngữ dừng bước, kéo Lạc Tân Cổ lại gần, đặt tay lên vai anh.
Ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mặt.
Làn gió nhẹ lướt qua chồi non nơi núi đồi, làm bạn với ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân.
“Không sao hết.” Lâm Ngữ nói, “Cả đời rất dài, anh có thể dạy từ từ.”