Một thiên tài, chưa tròn hai mươi tuổi đã lấy tư cách tiến sĩ tiến vào làm việc ở viện nghiên cứu.
Nhưng vẻ đẹp toát lên xuyên suốt câu chuyện không phải chỉ số thông minh mà là thái độ cậu đối diện với thế giới. Khi đương đầu với bất cứ vấn đề gì, Lâm Ngữ chưa bao giờ “trốn tránh”, cũng không đùn đẩy đến tay người khác. Cậu là người điều khiển vận mệnh, đủ bình tĩnh và lý trí để quyết định giữ lại hay buông bỏ.
Vị trí của Lâm Ngữ đã mặc định cậu sẽ phải đối mặt với nhiều khúc mắc. Trong thế giới không chấp nhận “tình yêu đồng tính”, sinh hoạt của cậu sẽ biến thành vũ khí khiến người khác công kích.
Khi bạn học bàn tán về tư lịch, tuổi tác cũng như đời sống tình cảm sau lưng cậu, Lâm Ngữ quyết đoán công khai thành tích nghiên cứu khoa học mà người khác khó mà đạt được – Cậu là đỉnh Everest, cậu là đỉnh cao không cần bàn cãi.
Cậu tự tin và có quyền kiêu ngạo về tố chất chuyên môn của mình. Trong truyện, Lâm Ngữ từng vì Lạc Tân Cổ mà bỏ lỡ một hội nghị quốc tế cấp cao. Trước việc này, Lâm Ngữ chỉ nói một câu – “Tôi không cho rằng cả đời này mình chỉ được mời duy nhất một lần”.
Đương nhiên không thể phủ nhận về mặt xã giao thì vị thiên tài này khuyết thiếu động lực và độ nhạy bén. Lâm Ngữ tiến về phía Lạc Tân Cổ một bước, điều này hết sức bình thường với người khác nhưng đặt vào Lâm Ngữ, có thể nói cậu đã bỏ ra một trăm hai mươi phần trăm dũng khí và tình yêu.
Những điều cậu đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, người cậu thích sẽ không dễ dàng buông tay. Cậu biết mình đứng ở vị trí nào, cũng biết nên cất bước tiếp theo về phía nào. Giống như thần mặt trăng Artemis, trên người Lâm Ngữ có loại năng lượng mang tên “dịu dàng và kiên định”, dám yêu dám hận.
Lâm Ngữ là ngọn gió xuân lướt qua đỉnh núi, đồng thời là ánh trăng sáng chiếu rọi màn đêm.