Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 56



Một đêm đó Hà Trạch Sinh cõng cô về khiến Triệu An Chi không thể ức chế được mà lo được lo mất. Cô luôn cảm thấy không biết có phải Hà Trạch Sinh cũng động tâm với mình không. Nếu đúng thế thì có phải cô nên lẳng lặng đợi anh thông báo không.

Mỗi đêm Triệu An Chi đều lăn qua lộn lại mà ảo tưởng chuyện này. Ban ngày cô từ chối hết lời mời, sợ đến lúc Hà Trạch Sinh muốn hẹn cô thì cô lại không rảnh. Cô vẫn lặng lẽ đi thư viện, bản thảo cô phải hoàn thành đã chồng chất như núi nhỏ. Ở thư viện cô thường xuyên gặp Hà Trạch Sinh. Gần đây việc học của anh thật bận, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô anh sẽ cười một chút, tựa hồ là vì nhìn thấy cô mà thấy vui sướng. Loại thân mật không giống lúc trước này càng cổ vũ con mèo nhỏ trong lòng Triệu An Chi. Mỗi ngày cô đều chờ đợi, mỗi ngày bình yên trôi qua thì cô lại hơi chút thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định mà chờ mong ngày mai.

Rốt cuộc, vào cuối một ngày nào đó, Hà Trạch Sinh ngăn cô lại hỏi: “Có muốn đi xem phim không? Gần đây mệt mỏi quá.”

Hai mắt Triệu An Chi tỏa sáng, tới rồi!

“Đi xem phim gì?”

Hà Trạch Sinh nghiêng đầu, nói: “Đều được cả, có cái gì thì xem cái đó đi.”

Trong nháy mắt Triệu An Chi đã hiểu, xem phim không quan trọng, mà buổi tối xem phim xong cũng đã hơn 10 giờ tối, trên đường cũng vắng người, đúng là thích hợp để tỏ tình. Nghĩ đến đây, Triệu An Chi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Được, em sẽ dùng di động tùy tiện mua hai vé.”

Hà Trạch Sinh thấy cô như vậy thì cũng cười theo, nói: “Để anh mua, vừa nói đến đi xem phim mà em vui thế sao?”

Triệu An Chi nhấp miệng cười, có vẻ càng ngoan.

“Ân.”

Hà Trạch Sinh nhìn cô cười, tâm tình cũng tốt hơn. Mấy ngày nay đọc sách đến tàn nhẫn, anh muốn thả lỏng chút. Hiện tại ra ngoài xem phim quả nhiên là một lựa chọn thích hợp. Phim còn chưa xem thì thần kinh căng thẳng của anh đã thả lỏng.

Lúc Hà Trạch Sinh mua vé thì còn khá nhiều vé, hai người từ trường học chậm rãi lắc lư đi qua. Dọc theo con đường yên tĩnh, hai người đều trầm mặc, mỉm cười. Chẳng qua một người thì tràn đầy tình ý, một người thì hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng khi ở chung với cô.

Bên dưới rạp chiếu phim có một tiệm đồ ngọt, Triệu An Chi nhìn thoáng qua liền đi không nổi nữa rồi. Cô quay mặt hỏi: “Chúng ta mua hai cái kẹo bông được không?”

Hà Trạch Sinh nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô liền muốn cười, gật gật đầu. Triệu An Chi muốn tiến lên gọi đồ nhưng bị Hà Trạch Sinh giữa lại. Cô quay mặt lại, có chút ủy khuất, trên mặt tràn ngập ý tứ “Anh không phải nói được rồi còn gì”. Hà Trạch Sinh thở dài, nói: “Để anh mua, một nữ hài tử như em vì sao cứ muốn cướp trả tiền thế?”

Với Triệu An Chi mà nói thì loại bá đạo ngẫu nhiên này làm cô không có sức mà chống cự, hận không thể giơ tay chịu trói. Cô ngoan ngoãn để bị xách đến một bên, nhìn Hà Trạch Sinh mua hai cái cái kẹo bông rồi đưa cho cô một cái.

Triệu An Chi cắn một miếng, quả nhiên ngọt ngào như trước, ăn thật ngon. Trước đây Hà Trạch Sinh đối với chuyện mời khách cũng không quá mẫn cảm, nếu Triệu An Chi muốn mời thì anh cũng sẽ không rối rắm, cứ thoải mái ăn, rồi tìm cơ hội mời lại cô là được, có đi có lại không hề câu nệ tiểu tiết. Nhưng tối nay anh giống như phá lệ so đo, vé xem phim muốn tự mua, ngay cả đồ ăn vặt cô muốn ăn cũng cướp trả tiền. Loại bất đồng này khiến trái tim lúc cao lúc thấp của Triệu An Chi cũng định xuống, nụ cười trên mặt cô cũng không áp xuống được, thoạt nhìn rất ngốc.

Hà Trạch Sinh vươn tay nhéo nhéo mặt cô, ngoài dự đoán là Triệu An Chi không kêu, chỉ bụm mặt nhìn anh, rồi bất ngờ nhấp miệng cười, làm hại Hà Trạch Sinh cũng ngây ngốc, nhéo cô rồi cười.



Hai người đứng ở cửa rạp chiếu phim, ngây ngẩn. Cuối cùng Hà Trạch Sinh buông tay trước, khụ một tiếng, đẩy Triệu An Chi đi vào. Hà Trạch Sinh chọn một bộ phim hài, diễn viên cũng không quen thuộc, nhưng tình tiết chặt chẽ, cười cũng có duyên. Triệu An Chi nín thở mà xem phim, trong chốc lát lại người ngã vào ghế dựa, thiếu chút nữa là ngã lên vai Hà Trạch Sinh.

Hà Trạch Sinh cũng rất thích bộ phim này, từ rạp chiếu phim ra còn lải nhải thảo luận cốt truyện. Nếu là ngày xưa thì Triệu An chi cũng sẽ đĩnh đạc bình luận cùng nhưng hôm nay cô không có tâm tình kia. Cô thật cẩn thận mà chờ mỗi lời anh nói, sợ sẽ bỏ qua tin tức quan trọng.

Hà Trạch Sinh dừng một chút, hỏi: “Em không thích sao? Anh còn tưởng mình mua được bộ phim xem không tồi chứ?”

Triệu An Chi lắc đầu nói: “Không phải, em rất thích nhưng anh không có lời gì khác muốn nói với em sao?”

Hà Trạch Sinh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, quả thực nhớ tới cái gì đó. Từ lần trước ở bệnh viện, bị Trương Ngạn quấy rối một phen, Hà Trạch Sinh liền cảm thấy mình nên làm chút gì đó. Chỉ là mỗi khi đối mặt với Triệu An Chi thì anh đều không nói nên lời. Anh thích nhìn cô cười, thích nhìn bộ dáng cô dựa vào anh, cũng thích cảm giác an bình đặc biệt khi ở bên cô. Nếu anh nói ra thì những chuyện này sẽ không có thể tiếp tục nữa. Nhưng nếu ngậm miệng không nói thì về sau cô sẽ càng tổn thương hươn, vì thế anh lựa chọn nói ra.

Hà Trạch Sinh ngẩng đầu nhìn nhìn bóng đêm.

Triệu An Chi không nhịn được cười nói: “Tối nay ánh trăng thật đẹp sao?”

Hà Trạch Sinh cúi đầu nhìn cô, đèn đường chiếu vào mắt cô giống muôn vạn sao trời. Giờ khắc này anh nghĩ, nếu Triệu An Chi không thích anh thì tốt biết bao.

“Em biết không? Anh thật sự rất thích Trương Vi Oánh.”

Nụ cười của Triệu An chi cứng đờ trên mặt, qua mười mấy giây cô mới nhớ tới cơ mặt hẳn là phải động chút, làm cho nó tự nhiên một chút. Triệu An Chi nghĩ lời dạo đầu này thật đặc biệt. Có lẽ Hà Trạch Sinh muốn thẳng thắn với cô trước rồi mới tỏ tình chăng? Cô duy trì trấn định, tiếp tục chờ anh nói.

Hà Trạch Sinh gắt gao nhìn chằm chằm mỗi biểu tình nhỏ trên mặt cô, nói: “Cô ấy chính là hình mẫu anh thích, quả thực giống như bước ra từ trong mộng, eo nhỏ chân dài, hơn nữa khuôn mặt cũng xinh đẹp. Có lẽ người phù hợp với điều kiện đó rất nhiều nhưng cô ấy là người đầu tiên anh gặp nên anh vẫn luôn thích cô ấy. Lúc cô ấy có bạn trai anh cũng không vội yêu đương mà vẫn chờ đợi.”

Nụ cười trên mặt Triệu An chi không duy trì được nữa, Hà Trạch Sinh nói lời này không phải bởi vì anh từng thích Trương Vi Oánh, mà là đến bây giờ vẫn còn thích.

Triệu An Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Anh là đang uyển chuyển cự tuyệt em sao?”

Hà Trạch Sinh hẳn là thở nhẹ một hơi, Triệu An Chi có thể hiểu được thì quá tốt. Nhưng không biết vì sao tim anh giống như bị ai đó nghịch ngợm tóm vào trong tay, tùy ý vuốt ve, vừa chua xót vừa đau.

“Có khả năng em không còn thích anh nữa, nhưng anh sợ em vẫn còn thích anh, không muốn em có hy vọng vô nghĩa, nhưng anh cũng không muốn mất một người bạn tốt như em.”

Triệu An Chi ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt là kiên định xưa nay chưa từng có.



“Anh hoặc là ở bên em với thân phận người yêu, hoặc là chúng ta coi như không quen biết, chẳng có lựa chọn thứ ba đâu. Hiện tại em nói cho anh biết, em vẫn thích anh, chỉ thích anh, thỉnh anh trực tiếp cự tuyệt cho rồi, nói anh không thích em, vì sao không thích. Anh không cần nói xa nói gần là thích người nào.”

Tim Hà Trạch Sinh đập như bay, lỗ tai giống như bị hỏng, cơ hồ không nghe được âm thanh khác, chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập. Anh há miệng thở dốc, yết hầu lại giống như bị chặn lại, không phát ra lời, mãi một lúc sau mới nói: “Anh không thích em vì ánh mắt anh rất cao, mà em thì quá lùn.”

Triệu An Chi chớp chớp mắt, đem nước mắt bức trở về, cô mới không cần vì Hà Trạch Sinh ghét bỏ cô lùn mà rớt nước mắt, thật mất mặt.

“Em đã biết, cũng tiếp thu lời cự tuyệt của anh. Em cũng muốn nói cho anh biết, em không phải bạn anh. Sau này chúng ta sẽ không thể đơn độc cùng nhau ăn cơm, xem phim, gặp mặt có thể chào hỏi, nhưng cũng không cần theo dõi weibo hoặc like bài của nhau, cứ vậy đi.”

Triệu An Chi nói xong thì vô cùng soái khí xoay người muốn đi. Thế mà lại có người kéo áo cô từ phía sau, làm lộ ra một mảng eo trắng như tuyết. Triệu An Chi lập tức túm quần áo đem eo che lại, quay đầu hung tợn mà trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội.

Hà Trạch Sinh vừa nhìn thấy mảng eo nhỏ kia thì liền buông tay, tức khắc thấy trong miệng có chút khô, lúng túng nói: “Muộn rồi, mặc kệ thế nào cũng để anh đưa em về.”

Triệu An Chi nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nói: “Cũng đúng, những lời vừa rồi để ngay mai bắt đầu thực thi đi.”

Hà Trạch Sinh nói như vậy, nhưng thật ra cũng nhắc nhở cô, dù anh đáng ghét thế nào cũng không đáng để cô đem an nguy của mình ra trả giá.

Thấy Triệu An Chi còn nguyện ý nói chuyện với mình, trong lòng Hà Trạch Sinh liền thấy nhẹ nhõm rất nhiều, vẫn có tâm tình đùa giỡn, “Có muốn anh cõng em về không?”

Nơi này cách trường học rất xa, nếu thật phải cõng từ đây về thì không phải mệt bình thường đâu. Nhưng Triệu An Chi nghĩ Hà Trạch Sinh hôm nay đáng ghét như vậy thì để anh mệt chết cũng tốt vì thế gật đầu đáp ứng.

Tất cả những chuyện này thật khiến người ta mất hứng, nhưng nếu Hà Trạch Sinh dám nói thì cô dám đáp ứng.

Hà Trạch Sinh quả thực đem cô cõng lên. Có lẽ là trước lạ sau quen, Triệu An Chi tay mắt lanh lẹ mà đem túi gác trước ngực, yên tâm mà bò lên. Hà Trạch Sinh lần này cõng rất vững vàng, Triệu An Chi cũng lười quan tâm anh có nhàm chán hay không, chỉ ghé vào trên lưng anh nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu liền ngủ mất.

Hà Trạch Sinh gọi cô vài lần không được đáp lại, vốn tưởng cô không muốn nói chuyện với anh, nhưng dần dần thấy không đúng. Lúc tới ký túc xá, đem người thả xuống thì ai biết cả người Triệu An Chi lại mềm sụp xuống, thiếu chút nữa lăn từ trên lưng anh xuống. Cũng may tay chân anh nhanh nhẹn, kịp thời đỡ được. Một đường cõng cô về anh đã mệt quá sức, nhưng xem ra cô lại vô tâm vô phế. Anh vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng lại không thể phát hỏa với cô được.

Triệu An Chi dựa vào trên người anh, đứng không vững. Hà Trạch Sinh đành phải một tay ôm cô để tránh cô ngã ra đất, một tay khác thì vỗ vỗ mặt cô, gọi cô tỉnh lại.

Triệu An Chi thật vất vả mới tỉnh, mơ mơ màng màng mà trừng mắt nhìn anh, nói: “Đêm nay cảm ơn anh, lời vừa nãy em nói bắt đầu thực hiện từ bây giờ.”

Cô nói xong xoay người liền chạy, khiến Hà Trạch Sinh rất tức, lại nghĩ đến những lời cô nói, cảm thấy nhất định là cô không làm được.

Hà Trạch Sinh không nghĩ tới chính là Triệu An chi liền thật sự một chữ cũng không nói với anh nữa, giống như đã hoàn toàn gạt anh ra khỏi thế giới của mình.